Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió - Chương 376
“Đúng đó, người gì thế không biết? Người ta đang yên ổn đi ra ngoài, là do hai mẹ con cô không chịu buông tha, còn muốn đánh người, nếu không phải mẹ con cô khiêu khích, liệu chuyện này có xảy ra không?”
“Chính là bọn họ, chúng tôi đều nhìn thấy rất rõ, cô có lương tâm không hả? Cô là hạng người gì vậy? Đúng là chẳng ra thể thống gì, cô có còn nói ra tiếng người nữa không?”
“Chính mẹ con cô đã khiêu khích người ta làm rơi đứa bé, nếu không nhờ người ta dũng cảm quên mình cứu con của cô, không biết ai mới là người bị văng ra ngoài? Con của cô có còn mạng hay không thì chưa thể biết trước được. Đúng là đồ vô lương tâm!”
“Bà ta bế con nhỏ như vậy còn muốn vươn tay đánh người, bọn họ có còn là con người nữa không?”
Tôi cảm thấy cánh tay phải của mình không ổn cho lắm, tôi rất quen với cơn đau này, tôi buồn bực nhắm mắt lại, rồi nói với Trương Kính Tùng: “Anh Kính Tùng, anh mau dìu em đứng dậy đi, cánh tay của em không ổn cho lắm.”
“Chân của em vẫn ổn chứ? Em vừa mới khỏi bệnh, đều tại anh.” Vẻ mặt của anh ta tràn đầy áy náy, hai mắt đỏ hoe, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy dáng vẻ này của đàn ông, trong lòng rất cảm động.
Bạc Ngôn cũng quỳ xuống hỏi: “Cô Lăng, cô vẫn ổn chứ?”
“Cánh tay, tôi cảm thấy cánh tay của tôi không ổn cho lắm, còn chân thì không sao.” Tôi khẽ đáp.
Trong lúc mọi người đều đang quan tâm tôi, Tân Hiểu Lan đã bế đứa trẻ, dắt mẹ của mình định rời đi.
Có người tinh mắt nhìn thấy bọn họ định chuồn đi nên hét lớn: “Này! Hai mẹ con cô có còn là con người nữa không? Vì cứu con của cô mà người ta đã ngã bị thương, hai người đúng là đồ không biết xấu hổ, hai người có còn là con người nữa không?”
“Mẹ kiếp! Đúng là chẳng ra thể thống gì! Hạng người gì thế không biết?”
Sau khi tôi được Trương Kính Tùng và Bạc Ngôn bế lên một cách hợp lý, tôi đã nói với mọi người rằng: “Mọi người cứ để cho bọn họ đi đi!”
Tôi thật sự không muốn gặp lại hai mẹ con này nữa, mọi người đều đã chứng kiến toàn bộ sự thật, nếu cô tiếp tục so đo với bọn họ cũng chẳng có tác dụng gì.
Mọi người vừa nhìn thấy thái độ của tôi thì hét vào mặt bọn họ ngay: “Hai người còn không mau cút đi!”
“Ai bảo cô ta không có lòng tự trọng cơ chứ?” Giả Tú Phương không phục ngửa cổ, nói ra một câu không phải là tiếng người.
Cuối cùng Bạc Ngôn cũng nổi giận, chỉ vào hai mẹ con Tân Hiểu Lan: “Nếu tôi không phải là đàn ông, tôi đã tát vào mặt hai người rồi. Hai người cứ đợi đấy! Tôi sẽ khiến dư luận đến trừng phạt hai người. Mọi người đều đã nhìn thấy rồi nhé. Nào!”
Dứt lời, anh ta liền gọi trợ lý ở đằng sau.
Tất cả mọi người dồn mắt nhìn về phía tôi, không một ai chú ý thấy rằng thì ra phía sau Bạc Ngôn còn dẫn theo một vị trợ lý và người đó đang quay lại toàn bộ cuộc đối thoại nãy giờ giữa chúng tôi.
Kế tiếp, Bạc Ngôn nói với Tân Hiểu Lan: “Tôi nghĩ chắc cô không có lương tâm đâu nhỉ? Tôi nói cho cô biết, tôi là phóng viên, những việc các người vừa làm đều được tôi quay lại hết rồi! Và nhất định tôi sẽ công khai bộ mặt thật của các người cho toàn thế giới hay!”
Mọi người có mặt ở đây cũng hô hào ủng hộ: “Đúng, phơi bày bộ mặt thật của cô ta ra đi, bề ngoài đã không được đẹp thì thôi, ngay cả tâm cũng xấu xa như vậy.”
“Để toàn thể mọi người biết rõ chân tướng, miễn có người tìm cách trả đũa người khác, chúng tôi sẽ làm một cuộc phỏng vấn ngay tại hiện trường!” Bạc Ngôn nói với khán giả đang vây xem.
Tân Hiểu Lan không dám lên tiếng, trực tiếp lôi Giả Tú Phương, xám xịt lùi về sau cánh gà rồi nhanh chóng rời đi.
Mọi người xung quanh ồn ào đòi trừng phạt bọn họ.
Còn Trương Kính Tùng lại đau lòng nói với tôi: “Để anh dẫn em đi bác sĩ nhé! Em thử hoạt động cơ thể một chút xem còn khó chịu chỗ nào không?”
Cánh tay của tôi đúng là có hơi đau, dưới sự bảo vệ của Trương Kính Tùng, tôi khẽ đá đá chân, thấy không có việc gì, bèn giơ cánh tay đi tìm bác sĩ dưới sự chăm sóc của mọi người,
Sau khi kiểm tra xong, tôi cảm thấy rất buồn bực, hôm nay đúng là xúi quẩy, xương cánh tay bị nứt nhẹ mất rồi. Nguyên nhân là lúc bắt lấy đứa nhỏ, vì bảo vệ nó, tôi đã cong tay chống xuống đất, lực tác động quá mạnh dẫn tới xương nứt ra.
Tôi ngầm chế giễu chính mình, còn chưa được xuất viện thì đã lãnh một vé về lại rồi.
Toàn bộ quá trình này đều được Bạc Ngôn quay lại.
Khoảnh khắc bó bột xong xuôi rồi bị đuổi về phòng bệnh, tôi bỗng thấy suy nghĩ của mình đúng là viển vông, tưởng rằng bản thân được về nhà rồi cuối cùng lại về không nổi.
Tôi đúng là uống nước thôi cũng bị sặc.
Bạc Ngôn hỏi tôi: “Sao lúc đó cô lại liều lĩnh như vậy?”
Tôi mỉm cười: “Tôi cũng là một người làm mẹ, đó lại chỉ là một đứa nhỏ, thân là một người làm mẹ, thử hỏi sao tôi có thể trơ mắt nhìn đứa nhỏ té ngã chứ, hơn nữa nó còn nhỏ như vậy!”
“Cô không nghĩ tới chuyện đó là con của người có xung đột với mình sao? Lúc đó bọn họ chửi cô khó nghe như vậy mà!”
“Không nghĩ nhiều được như vậy, dù đối phương là ai cũng không quan trọng, quan trọng nhất là đứa trẻ vô tội!” Tôi thật sự nghĩ như vậy chứ không phải muốn tỏ vẻ cao thượng hay gì đâu: “Nếu đặt mình vào vị trí của mẹ đứa trẻ, nếu nó té xuống đất thật, tôi sẽ đau lòng lắm!”
“Nhưng vết thương của cô thật sự rất nghiêm trọng đó! Cô có thấy hối hận không?” Câu hỏi của Bạc Ngôn thật sự rất thú vị, thậm chí tôi còn thấy hơi ngây thơ, vì vậy không kiềm được mà mỉm cười.