Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió - Chương 377
“Sao lại hối hận, dù tôi bị đau cũng đỡ hơn là để thằng bé bị thương, nó còn nhỏ như vậy, hơn nữa còn chưa biết nói, sao tôi có thể để nó phải gánh chịu nỗi đau này cơ chứ! Không hối hận, nếu còn có lần sau tôi cũng sẽ làm vậy, bởi vì tôi là người lớn! Còn là một người mẹ! Nên tôi không có lựa chọn khác!” Tôi hiên ngang trả lời, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện thật ra anh ta đang phỏng vấn mình.
Tôi chẳng cảm thấy gì khi mình bị thương, nhưng Trương Kính Tùng lại rất ảo não và vô cùng tự trách. Việc anh ấy chỉ có thể trơ mắt nhìn tôi bị thương ngay trước mặt mình khiến anh ấy dù thế nào cũng không chấp nhận nổi, nhất là khi tôi chuẩn bị được xuất viện rồi.
Sau khi tiễn Bạc Ngôn về, Trương Kính Tùng lộ ra vẻ hối hận, nói: “Hoa Dao, đều tại anh!”
Tôi mỉm cười, nhìn gương mặt cau có của anh ấy: “Tại anh cái gì? Tân Hiểu Lan là loại người như vậy đó, sức chiến đấu không chỉ mạnh, còn khó lòng phòng bị, tính ra là do em tùy hứng, một hai muốn về nhà, nếu không sao lại trùng hợp gặp phải cô ả vô lại đó chứ.”
Tôi vỗ vai anh ấy, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Đừng nghĩ nhiều nữa, có thể đây chính là kiếp nạn của em cũng nên! Nếu đã vượt qua, sau này sẽ khổ tận cam lai!”
“Anh thật sự cảm thấy thương thay cho em, sao lại gặp phải cái gia đình đó chứ. Cũng trách anh, lúc trước anh nên kiên quyết hơn, không cho tên Tân Hạo Đình kia có cơ hội xen vào, anh đúng là…” Trương Kính Tùng bỗng nắm chặt lấy tay tôi, nói: “Hoa Dao… em có thể cho anh một cơ hội để anh chăm sóc cho em không?!”
Tôi bật cười khúc khích, trong lòng lại chua xót vô cùng. Tôi nhìn Trương Kính Tùng, cố ý chọc anh một câu: “Anh chăm sóc em thành ra như vầy hả?”
Mặt mày anh ấy lập tức đỏ bừng, biểu cảm đau đớn khôn nguôi: “Anh… chết tiệt! Anh đúng là…”
Nghe thấy những lời này, tôi biết anh đã hiểu lầm ý của tôi, bèn vội vàng nói tiếp: “Không trách anh, đó đều là kiếp nạn của em thôi! Lúc trước khi chọn Tân Hạo Đình, em thật sự không nghĩ gì nhiều, chỉ cảm thấy trông anh ta khá thuận mắt, đối xử với em cũng rất tốt, vừa săn sóc lại tinh tế, ai ngờ đâu anh ta lại là một kẻ hai mặt cơ chứ!”
“Nếu… Anh nói là nếu lúc trước anh có đủ dũng khí tỏ tình với em, liệu em có cân nhắc sẽ chọn anh không?” Trương Kính Tùng nắm chặt lấy tay tôi, lúc hỏi câu đó, lòng bàn tay anh ấy toàn là mồ hôi, mặt mày căng thẳng nhìn tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy, trên gương mặt nhã nhặn đẹp trai kia đã sớm trút bỏ vẻ ngây ngô và non nớt của năm đó, nhưng vẫn còn sót lại chút ngượng ngùng của thiếu niên. Tôi biết, anh ấy đã chờ quá lâu rồi.
Suy nghĩ này khiến tôi khó mà đưa ra câu trả lời chắc chắn. Nhưng tôi thật sự không muốn làm anh ấy bị tổn thương, thế là chỉ đành cố gắng nhớ lại cảm xúc của mình năm ấy. Không thể phủ nhận một điều, hồi tôi còn là cô sinh viên năm nhất đại học, mỗi lần về nhà, anh ấy đều sẽ chăm lo cho tôi từ đầu đến cuối, tôi lúc đó quả thật là không muốn rời ra khỏi cánh chim của anh ấy. Tiếc thay anh ấy lại rất cẩn thận, vẫn luôn duy trì một khoảng cách nhất định với tôi, không bao giờ phá vỡ dù chỉ một lần.
Thế nên tôi của khi đó thật sự chỉ xem anh ấy là anh trai nhà bên mà thôi.
“Có lẽ là có! Lúc ấy anh cho em rất nhiều không gian để ảo tưởng mà!” Tôi Thành thật trả lời.
Tay Trương Kính Tùng bỗng cứng đờ! Biểu cảm trên mặt càng thêm phức tạp, có đau khổ, buồn bực, và trong mắt hình như còn xen lẫn chút khát vọng.
“Vậy bây giờ thì sao?” Lúc này Trương Kính Tùng đã có đủ dũng khí để hỏi tôi: “Anh sẽ dốc hết sức mình, sẽ bảo vệ tốt cho em và Điềm Điềm, anh sẽ làm được!”
Những lời Trương Kính Tùng nói không thể khiến tôi nghiêm túc nổi, dù tôi biết anh căng thẳng thật đấy, thái độ cũng rất trịnh trọng, nhưng tôi vẫn cảm thấy vô cùng buồn cười: “Anh Kính Tùng, mắc cười quá đi mất! Anh…”
Nhưng khi ánh mắt của tôi đối diện với đôi mắt nôn nóng và nghiêm túc của anh, tôi nhanh chóng tém lại.
Tôi bỗng cảm thấy thái độ của mình đúng là không nghiêm túc gì cả, rất không tôn trọng anh ấy, thế là tôi nghiêm mặt trả lời: “Anh Kính Tùng, em biết anh nói nghiêm túc, cũng sẽ hoàn thành xuất sắc những gì mình đã hứa. Chuyện hôm nay em không hề trách anh, anh đừng để trong lòng, em biết anh rất tốt với em, cũng rất thương em, thật ra em cũng đang cố gắng thử xem sao, xin anh hãy cho em thêm thời gian!”
“Thật không?” Đôi mắt Trương Kính Tùng bỗng tràn ngập ý chí chiến đấu, tỏa sáng rực rỡ, hệt như có gió xuân thổi qua gương mặt anh tuấn đó vậy.
“Hoa Dao, anh… anh sẽ cố gắng hết sức, cảm ơn em đã cho anh cơ hội!” Anh ấy vui mừng đến độ nói năng lộn xộn.
Tôi bỗng cảm thấy hơi cạn lời, thật ra ban nãy tôi đâu có bảo với anh ấy là bắt đầu luôn, rõ ràng tôi nói là cố gắng tiếp xúc thử xem sao mà, nhưng sao giờ tôi lại cảm thấy là do bản thân không nói rõ nhỉ?
Bỏ đi, giờ cũng chẳng thể lật lọng rút câu trả lời không rõ ràng kia về được, thôi thì cứ thử một lần xem!
“Nhưng mà cả hai chúng ta đừng nên quá gượng ép bản thân nhé, được không?” Tôi nhỏ giọng nói một câu.
Bàn tay đang siết lấy tôi thoáng chặt hơn, như sợ tôi sẽ thu lại câu nói ban nãy vậy: “Hoa Dao, trong lòng anh em chẳng khác nào nữ thần cả. Những năm qua anh vẫn luôn hối hận vì sự hèn nhát của mình năm đó! Nếu năm đó anh dũng cảm hơn một chút, em cũng sẽ không gặp Tân Hạo Đình, sẽ không chịu khổ cực như này.”
“Kỳ thật đây chính là số mệnh, là duyên phận! Nhà họ Tân là kiểu gia đình lạ lùng nên mới nuôi ra hai người con kỳ quái như bọn họ, nỗi hận của Tân Hiểu Lan dành cho em sâu lắm, bởi vì trong lòng cô ta, em chính là người đã cướp đi anh trai của cô ta, là người đã cướp đoạt báu vật của cô ta.”
Tôi phân tích cho Trương Kính Tùng nghe về suy nghĩ của Tân Hiểu Lan.
“Lúc em ở cùng anh ta, em quá ngoan ngoãn, quá thuận theo, nên mới khiến bọn họ cảm thấy những chuyện em làm cho họ là thiên kinh địa nghĩa, thế nên thứ vốn thuộc về em, họ lại nghĩ rằng là em đoạt lấy, nên cô ta mới cực đoan như vậy.”
“Chuyện hôm nay, bọn họ có thể vô tình đứng nhìn, nhưng em thì không, đứa nhỏ kia là vô tội, thật ra hành động cứu người của em chỉ là bản năng, xem như tích đức cho con cái vậy! Nên anh đừng thấy tự trách nữa! Tình huống xoay chuyển trong nháy mắt là chuyện không một ai đoán trước được mà.”