Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió - Chương 378
“Nhưng lúc đó anh đang ở ngay bên cạnh em lại chỉ có thể trơ mắt nhìn em bị thương.” Trương Kính Tùng vẫn còn thấy buồn bực.
Tôi cũng rất hiểu tâm trạng Trương Kính Tùng.
“Mai mốt em cũng nên nghĩ cho bản thân một chút.” Anh ấy cưng chiều nói: “Còn muốn ăn lẩu nữa không? Anh dẫn em đi ăn.”
Tôi bật cười khanh khách: “Đều do nồi lẩu gây họa, em quá muốn ăn nên mới gấp gáp đi nhanh, bằng không cũng chẳng chạm trán mấy người đó!”
“Hay là anh đi đón bác trai và bác gái rồi tìm một nhà hàng nào đó gần đây để ăn lẩu nhé!” Trương Kính Tùng Vẫn cứ canh cánh trong lòng hoài, nhất quyết phải thỏa mãn mong muốn của tôi mới chịu thôi.
Tôi không thể làm gì khác hơn là gật đầu đồng ý: “Được, em sẽ chợp mắt một lúc, chờ anh trở lại!”
“Ừm!” Trương Kính Tùng nhéo nhẹ tay tôi, không nỡ buông ra.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho tôi, anh ấy mới chịu rời khỏi bệnh viện.
Tôi nhìn cánh tay bó bột của mình, tuy sau khi uống thuốc thì cơn đau đã giảm đi nhiều, nhưng vẫn còn thấy hơi khó chịu.
Chỉ là bấy giờ, tim tôi đau hơn nhiều, trước mắt chỉ toàn là hình ảnh Bùi Thiên Vũ đứng đối diện, nhìn tôi chằm chằm. Đôi mắt anh sâu không thấy đáy, vẻ nhẫn nhịn và thanh tỉnh của anh khiến lòng tôi thấy rét lạnh.
Không thể phủ nhận một điều, khi ở bên cạnh anh, người bị thương luôn là tôi.
Chỉ mình tôi mới biết bản thân hoảng hốt cỡ nào khi thấy anh, nỗi nhớ da diết đè nén đã lâu của tôi đổi lại chỉ là sự lạnh lùng và “thanh tỉnh” của anh. Mặc kệ lý do của anh là gì cũng không thể bù đắp lại sự thất vọng cùng cực trong lòng tôi.
Trước mặt mọi người, tôi chỉ có thể hèn mọn nhìn anh ôm người phụ nữ khác quay lưng bỏ đi mà không thèm ngoảnh lại, bởi trong mắt mọi người, tôi không có tư cách ngăn anh lại.
Nghĩ đến đây, tôi nở nụ cười khổ, có lẽ thật sự đến lúc tôi bắt đầu một cuộc sống mới rồi.
Tôi không biết kế hoạch của anh, càng không biết vai trò của mình trong đó là gì. Mà với mưu trí của anh, sự lo lắng của tôi thật quá dư thừa. Có lẽ tôi nên tự nhận biết tình hình rồi lúc lắc ở vị trí của mình thì tốt hơn.
Tội tình gì phải cuốn bản thân vào vòng xoáy người lừa ta gạt, người chết ta sống, để rồi cuối cùng thương tích đầy mình chứ?
Chẳng thà tiết kiệm sức lực, biến bản thân trở thành một nhân vật có địa vị thấp kém, trải qua những ngày cha mẹ vui mừng, con cái bình an, đó mới là sống.
Và với những ngày tháng yên bình như vậy, có lẽ Trương Kính Tùng mới là người thích hợp nhất. Anh ấy nhã nhặn, điềm đạm, có gia giáo, công ăn việc làm cũng ổn định, đâu ra đấy, không gấp gáp, chậm mà chắc. Nhìn tình hình hiện tại của Đỉnh Hâm mà xem, vững vàng tiến bước, dựa vào điều này có thể thấy, tôi không cần giàu sang phú quý, chỉ cần khá giả, cuộc sống an yên, có lẽ đây mới là mục tiêu của tôi.
Huống hồ chi tôi cũng làm chậm trễ Trương Kính Tùng quá nhiều năm rồi, con người ta đâu thể làm lơ trước những người đối xử tốt với mình, mà cũng không thể để anh ấy cho đi mãi mà không nhận lại được gì, đúng không!
Nếu vậy ngay cả ông trời cũng sẽ trừng phạt tôi đấy.
Trong lúc tôi miên man suy nghĩ, điện thoại bỗng reo lên. Tôi khó khăn lấy điện thoại ra, nhìn màn hình, là Y Mộc gọi tới.
Tôi vội vàng mở khóa điện thoại, nhấn nút nhận cuộc gọi, từ đầu dây bên kia lập tức truyền tới tiếng chửi mắng của Y Mộc: “… Hoa Dao, ả đàn bà điên kia lại tới gây chuyện với cậu hả?”
Tôi nở nụ cười bất đắc dĩ: “Sao cậu biết?”
“Sao tớ lại không biết chứ, tin tức đầy rẫy trên mạng luôn kìa! Cái ả Tân Hiểu Lan đó đúng là kẻ điên! Hoa Dao, cậu không được tha thứ cho cô ta! Cũng chẳng cần phải cứu đứa nhỏ đó làm gì! Có một người mẹ như vậy, tương lai đứa trẻ cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, cậu đang tăng thêm gánh nặng cho xã hội đó! Dù có lớn cũng sẽ trở thành thứ khiến xã hội phải bận tâm thôi.”
Tôi mỉm cười khoái trá: “Cậu thôi đi! Bớt miệng lại chừa chút đức, dù thế nào đó cũng chỉ là một đứa trẻ, sao có thể trơ mắt nhìn nó gặp chuyện chứ? Hơn nữa nó còn nhỏ như vậy, thử hỏi ai nhẫn tâm cho nổi!”
“Chỉ có cậu mới mềm lòng thôi, ngay cả mẹ nó còn không thèm quan tâm, cậu lo lắng làm gì chứ! Lúc mang thai thì vác bụng bầu đi làm loạn, giờ sinh rồi thì ôm theo con đi gây chuyện, cậu nói xem cô ta là cái thứ gì vậy?”
Y Mộc giận thật rồi, nước miếng tung bay nói không ngừng, thậm chí tôi còn tưởng tượng ra được dáng vẻ tức tối của cô ấy nữa.
“Thằng cha Tân Hạo Đình này… nếu ngày nào đó bọn họ chẳng may gặp được tớ, tớ nhất định phải đánh ả cho hả giận!” Với Sự bao che mà Y Mộc dành cho tôi, cô ấy hoàn toàn có thể làm ra những chuyện như vậy.
“Được rồi! Không giận nữa, lần sau…”
“Còn có lần sau? Cậu nghĩ cái quái gì vậy?” Y Mộc Tức tối dậm chân đấm ngực, trực tiếp cắt ngang lời tôi: “Cậu sao rồi? Vết thương có nặng không?”
“Nứt xương cánh tay, bó bột!” Tôi không còn cách nào ngoài chán nản báo cho cô ấy biết.
“Cậu cũng thật là!” Y Mộc Bất lực than thở: “Cậu chờ đó, tớ sẽ tới ngay! Vốn mai là được xuất viện, thậm chí tớ còn chuẩn bị đặt phòng ở khách sạn Việt Hải để cậu tới chơi, đuổi trừ xui xẻo nữa chứ! Giờ thì hay rồi, lại tiếp tục ở…”
Cô ấy vừa lẩm bầm vừa cúp máy, tôi mỉm cười bất đắc dĩ, cũng biết bản thân thật sự rất đen đủi.
Trong lòng lại mắng Bùi Thiên Vũ một câu, đều tại anh hết, nếu anh không xuất hiện, tâm trạng cô sẽ không rối loạn, sẽ không nghĩ đến chuyện chạy khỏi nơi này rúc về nhà trốn.