Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió - Chương 379
Bên này vừa cúp máy, tôi còn chưa kịp lướt mạng nhìn xem trên hotsearch đang có cái gì thì Đào Tuệ San và Thiệu Tiểu Lôi cùng nhau bước vào.
Thiệu Tiểu Lôi vừa đặt chân tới đã hỏi: “Hoa Dao, sao cô lại chạm trán ôn thần kia vậy?”
Tôi lè lưỡi làm mặt xấu, nói: “Ai mà biết? Có lẽ là đặc trưng của oan gia ngõ hẹp cũng nên, tôi vốn định bảo anh Kính Tùng đưa tôi về, kết quả lại chạm trán với cô ta ở sảnh, trốn cũng không trốn nổi, cứ bám riết không buông ấy!”
“Thế sao em không đập cô ta một trận!” Đào Tuệ San Nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái gia đình gì vậy chứ? Đúng là quá độc ác mà!”
“Vừa nãy Y Mộc mới mắng một trận xong!” Tôi bất lực cười lớn: “Số em không xuất viện nổi rồi!”
“Chị nói em rồi, Hoa Dao! Đừng chờ đợi nữa, mau khởi động kế hoạch dạy dỗ bọn họ đi, thời cơ tới rồi đó!” Đào Tuệ San nhìn về phía tôi, nói: “Không phải công trình của họ chuẩn bị khởi công sao? Chị nghe đồn bọn họ định tiến hành đồng loạt đấy.”
Tôi tĩnh tâm lại, nghĩ thầm trong lòng, tức là đã đến lúc họ phải chuẩn bị vật liệu, xem ra cơ hội đã đến thật rồi! Không phải Lý Tân Nhị đã quay về Úc rồi sao? Tôi phải gọi cô ta về mới được, không có cô ta thì đâu còn gì thú vị nữa! Muốn chơi thì chơi lớn một lần, đủ mọi người luôn.
Thiệu Tiểu Lôi nghe Đào Tuệ San nói xong cũng gật đầu đồng tình: “Đúng vậy, mấy hôm trước, giám đốc phòng tài vụ của Tường Vũ vừa gọi điện cho tôi, họ nói rằng Hân Thụy đã đưa hàng mẫu cho họ xem, nhưng lại báo giá rất cao.”
Đầu óc tôi nhanh chóng xoay chuyển, lẳng lặng suy nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu mới tốt.
Trong lúc vô ý Thiệu Tiểu Lôi để lộ tin tức, khiến tôi có một suy nghĩ lớn mật, chê chi phí cao vẫn luôn là tư tưởng của Tân Hạo Đình, anh ta luôn muốn giảm chi phí và cải thiện lợi nhuận cho mình, đây chính là bước đột phá tốt nhất khiến anh ta ngã xuống.
Nhớ năm đó tôi từng nhắc nhở anh ta ở phương diện này, để anh ta đừng chỉ chú trọng vào lợi nhuận nhiều hay ít, vàng đỏ nhọ lòng son, đừng để bị tẽ ngã ở đây.
Tôi nhớ đến lúc ấy Tân Hạo Đình cười khẩy nói với tôi: “Phụ nữ đúng là nhát gan, tóc dài kiến thức ngắn!” Anh ta còn chỉ vào đầu nói cho tôi biết tôi cần phải động não.
Xem ra đây là ý trời rồi, anh ta nhất định phải ngã từ điểm này.
Trong lòng đã có kế hoạch, tôi thấy vui vẻ hẳn, tiếp theo đây mức độ té ngã thế nào thì phải xem tạo hóa của Tân Hạo Đình anh rồi.
Lúc này mẹ tôi dẫn Điềm Điềm đến, vừa thấy cánh tay của tôi, lúc này hai mắt đỏ lên: “Vốn đã tốt rồi sao lại thành như vậy? Hai tên súc sinh nhà họ Tân này, đúng là không có ý tốt.”
Điềm Điềm đi tới trước giường tôi, giơ tay cẩn thận sờ soạng cánh tay bị bó thạch cao: “Mẹ, chỗ này của mẹ có đau không? Con thổi cho mẹ, mẹ sẽ không đau nữa!”
“Mẹ sắp bị tên súc sinh nhà họ Tân làm cho tức chết rồi!” Mẹ tôi không kìm chế được cơn giận mà mắng mỏ.
“Mẹ! Không đau, không có chuyện gì lớn, chỉ là rạn xương thôi, vỡ ra một đường, bác sĩ nói rất nhanh sẽ khép lại, không sao không sao! Cũng may mà không phải gãy xương!” Tôi nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu.
Lúc này ba tôi và Trương Kính Tùng tiến vào, nhìn cánh tay của tôi nói: “Đứa nhỏ này, lần sau con thấy chúng nó thì đi đường vòng đi! Đừng để ý đến bọn nó.”
Tôi cười bất đắc dĩ: “Có thể trốn đi đâu được, lần này là chuyện ngoài ý muốn thôi, nếu không phải sợ đứa bé bị ngã, con cũng sẽ không bị thương! Đứa bé kia còn quá nhỏ! Không thể trơ mắt nhìn nó ngã ra ngoài được.”
Thiệu Tiểu Lôi nhìn tôi, trong mắt là tán thưởng: “Chị Dao thật tốt bụng, chuyện này nếu đổi thành người khác, chắc chắn sẽ chẳng quan tâm, ngã thì ngã thôi!”
“Vậy thì không thể, chúng ta và người lớn có thù oán, không thể lấy con nít ra trút giận, đứa bévô tội!” Ba tôi lập tức nói: “Chịu khổ một chút thì chịu khổ một chút vậy! Nhưng lương tâm chúng ta sẽ không cắn rứt.”
“Cái thứ táng tận lương tâm gì đó thường sẽ sống lâu thiên cổ.” Mẹ tôi không vui nói.
Đang nói chuyện thì Y Mộc vọt vào, thấy tất cả mọi người đều ở đây, cô ấy thu liễm rất nhiều, không đổ thêm dầu vào lửa.
Trương Kính Tùng hỏi Đào Tuệ San: “Kế bên này ở đâu có quán lẩu ngon không?”
“Vậy thì cứ đi theo tôi.”
Đoàn người rồng rắn nối đuôi nhau đi ăn lẩu, bản thân tôi cười tự giễu, cái giá phải trả để ăn lẩu này cũng thật lớn.
Hơn nữa vết thương của tôi nằm ở tay phải, toàn bộ quá trình đều là Trương Kính Tùng chăm sóc tôi.
Bây giờ tôi chỉ cần ở lại bệnh viện quan sát hai ngày sẽ được xuất viện, bên ngoài quá nhiều chuyện đang chờ tôi xử lý, tôi hoàn toàn không có cách nào trốn trong bệnh viện cho thanh tịnh.
Nhất là công việc xử lý sau sự kiện tiệc rượu, đám truyền thông kia tự bịa đặt nói là tôi làm, không một ai bỏ qua cho tôi, đều đệ đơn kiện tôi ra tòa rồi, mấy ngày nay, văn phòng của tôi vô cùng bận rộn, sắp bị người ta đạp nát cửa.
Đám ông chủ của những nhà truyền thông này đều chủ động tới cửa cầu hòa, không hề phản bác khoản bồi thường kếch xù mà chúng tôi đưa ra.
Điều này làm tôi cảm thấy kỳ quặc, còn nói đùa với Hồ Nguyệt rằng, những người này đều là thừa tiền nên mang đi đốt.
Thế nhưng tôi biết rõ, chuyện này có liên quan đến việc chính phủ ra mặt. Nghe bọn họ nói chuyện, tôi thấy hình như bọn họ đang ám chỉ tôi có chống lưng, sau này mọi người nên hợp tác nhiều hơn.
Tôi cười khẩy, đến bản thân tôi còn không rõ, một người làm bên công trình kiến trúc và vật liệu xây dựng như tôi thì có thể hợp tác cái gì với bọn họ?