Sáu người chị gái cực phẩm của tôi - Chương 253
Tình hình gì thế này?
Hàn Thiên Hoa lại cười điên cuồng, trong mắt đầy vẻ hưng phấn!
Cuối cùng, ông hung hăng trừng mắt nhìn Chu cửu Yến.
Chu Cửu Yến nhún vai, bất lực nói: “Ồng ngu ông còn trách ai”.
Hàn Thiên Hoa vội vàng phản bác: “Vớ vẩn! Sao tôi biết bạn trai Thất Thất lại là Trương…”
Nhưng sau đó, Hàn Thiên Hoa không nói gì nữa.
Trương Minh Vũ trợn tròn mắt.
Hàn Thiên Hoa cười tươi như hoa: “Minh Vũ à, cháu đừng có khách khí, cứ coi đây là nhà mình!”
“Sau này đây cũng là nhà cháu rồi! Tối nay cháu phải uống với chú mấy chén đấy!”
Trong lúc nói, ông còn không ngừng mỉm cười!
ừng ực!
Trương Minh Vũ khó chịu nuốt nước bọt.
Uống nhầm thuốc à?
“A… ha ha, cảm ơn chú Hàn”.
Trương Minh Vũ cười ngại ngùng.
Hàn Thất Thất cũng khiếp sợ kinh khủng.
Hàn Thiên Hoa tiếp tục nói thêm: “Đúng rồi, không cần phải vội ly hôn với nhà họ Lâm đâu, Thất Thất còn nhỏ chưa hiếu chuyện, không thế để lỡ chuyện của cháu được”.
Phụt!
Câu này khiến Hàn Thất Thất suýt nữa phun ra một búng máu.
Cái này… rốt cuộc đây là bô’ cô hay bố Trương Minh Vũ? Nói năng kiểu gì vậy…
Trương Minh Vũ cũng cảm thấy chết lặng!
Anh ngơ rồi!
Chu Cửu Yến cười nói: “Được rồi, hay là hai chúng ta ra ngoài đi chợ, để hai đứa ở nhà chơi với nhau”.
“Được, được! Ha ha ha!”
Hàn Thiên Hoa mỉm cười, hai người chậm rãi bước ra khỏi biệt thự.
Căn biệt thự yên lặng đến đáng sợ!
Một lúc lâu sau, Hàn Thất Thất trợn tròn mắt hỏi: “Anh… anh cho bố tôi uống bùa mê thuốc lú gì à?”
Trương Minh Vũ bất lực nói: “Tôi có làm gì đâu, nhưng tôi cảm giác bọn họ hình như uống nhầm…”
Hàn Thất Thất lại khiếp sợ hỏi: “Đúng rồi, bọn họ… hình như biết anh…’
Trương Minh Vũ cũng có cảm giác
này.
Chẳng nhẽ…
Trong đầu Trương Minh Vũ hiện lên chuyện hai lần trước với tên đầu trọc, hình như đều vì Hàn Thiên Hoa.
Chẳng nhẽ… có liên quan đến Tô Mang?
Nghĩ đến đây, Trương Minh Vũ cảm giác tất cả đều hợp tình hợp lý….
Nhưng… rốt cuộc Tô Mang có thân phận gì?
Anh lắc đầu, không biết nên nghĩ điều gì.
Hàn Thất Thất nghi ngờ hỏi: ‘Trương Minh Vũ, rốt cuộc… anh là ai vậy?”
Nói xong, cô càng kinh ngạc hơn.
Trương Minh Vũ nhún vai, nói: “Tôi chỉ là người bình thường thôi…”
Hàn Thất Thất bất lực, yếu ớt hỏi: “Vậy… bây giờ làm thế nào?”
Trương Minh Vũ bĩu môi, cười nói: “Hết cách rồi, chỉ có thể uất ức ngủ với cô một đêm vậy”.
Nói xong câu này, Hàn Thất Thất lập tức trợn to đôi mắt xinh đẹp!
“Ngủ cái đầu anh!”
Trương Minh Vũ cau mày hỏi: “Cô dám nói chuyện với tôi như vậy à?”
Hàn Thất Thất lại trở về thái độ kiêu căng như trước: “Tôi nói với anh như vậy thì sao? Anh còn thấy ấm ức cơ à…
Muốn ngủ với tôi hả? Đừng có mơ!”