Siêu Cấp Shipper - Chương 545
Ngay khi Phương Dạ nhìn đến mức mê mẩn, Lão Lỗ đột nhiên kéo anh một cái.
“Nhìn bích họa đó.”
Lão Lỗ tỏ vẻ hoài nghi: “Bích họa? Bích họa chỗ nào?”
“Trên bức tường này không phải tất cả đều là… Ủa, mấy bức bích họa vừa rồi đâu rồi?” Phương Dạ quay đầu lại chỉ trỏ, khi anh nhìn thấy vách tường sạch trơn thì trực tiếp trợn tròn mắt.
“Bích họa gì, lúc tôi đánh vào đây chưa từng nhìn thấy, có phải cậu xuất hiện ảo giác không?”
“Có lẽ đại khái… Có thể là vậy nhỉ?”
Bản thân Phương Dạ cũng nói không nên lời, chẳng lẽ vừa rồi thật sự xuất hiện ảo giác ư?
Dương Lãng nói: “Có thể nguyên nhân là do loại dầu cá mập này, nói không chừng bên trong có chứa độc tố gây ảo giác, chúng ta vẫn nên đi nhanh thì hơn.”
Ba người bước nhanh hơn, lại đi tới độ chừng hơn một trăm mét, ở chỗ ngoặt phát hiện một người đàn ông đã chết từ lâu, trên áo vest còn găm một con dao găm sắc bén.
Dương Lãng liếc mắt một cái đã nhận ra đây là điều tra viên Từ Phong của phân nhóm Nam Sơn, mà con dao găm gϊếŧ chết anh ta cũng là trang bị chế tạo của hội Phi Điều. Xem tình hình này, nạn nhân hẳn là bị một kích trí mạng dưới tình huống không hề phòng bị, dao găm đâm thủng trang phục tác chiến xong không có chuôi mà ngập vào, chứng tỏ hung thủ sức mạnh kinh người, hơn nữa xuống tay cũng cực kỳ tàn nhẫn!
Đây đã là điều tra viên thứ hai có thể xác nhận tử vong, sắc mặt Lão Lỗ khá là trầm trọng: “Tổ trưởng Dương, anh thấy hung thủ có phải là người của mình không?”
Điều tra viên của hội Phi Điều đều không phải là người bình thường, có thể lặng yên không một tiếng động đánh lén anh ta, hoặc là cao thủ chân chính, hoặc là đồng đội quen thuộc!
Vẻ mặt Dương Lãng cũng có phần không dễ nhìn, anh ta lắc đầu: “Hiện tại vẫn chưa dễ dàng kết luận, trước tiên mang dao găm về đi đã, nói không chừng ở trên sẽ lưu lại dấu vân tay gì đó.”
Phân nhóm Nam Sơn có hai nam hai nữ cả thảy bốn điều tra viên, sau khi Lão Nhϊếp và nam đội viên này chết, vậy chỉ còn lại Tiết Ngưng Sương và điều tra viên thực tập Lăng Tuyết, hai người đều không có khả năng là hung thủ gϊếŧ chết đồng đội, cho nên anh ta chỉ có thể giữ lại ý kiến.
Lão Lỗ gật gật đầu, anh ta lấy một cái túi niêm phong đóng gói dao găm ra, sau đó lại cầm lấy huy chương hội Phi Điều của nạn nhân.
Lại đi xa hơn mấy chục mét, thông đạo rộng mở thông suốt, nơi tận cùng xuất hiện một cánh cửa đá thật lớn cao tới hai ba mươi mét, trên cửa khắc một con cự long mọc hai cánh sau lưng, nhìn qua oai phong lẫm liệt, sống động như thật, tựa như đế vương liếc mắt nhìn thiên hạ!
Dưới cửa đá để lại một lỗ hổng, mà cái xích sắt khổng lồ kia vừa vặn xuyên qua chỗ lỗ hổng, nếu như sự mong đợi là đúng, tên nhóc bị Tỏa Long Tĩnh trấn giữ tám mươi phần trăm chính là ở phía sau cửa đá…
Sau khi nhìn thấy một người con gái nằm bất tỉnh trước cửa, Dương Lãng lập tức xông lên ôm cô ta dậy, còn Lão Lỗ và Phương Dạ thì canh giữ ở một bên cảnh giác nhìn bốn phía.
“Ngưng Sương, Ngưng Sương em làm sao vậy?” Dương Lãng ôm cô gái nhẹ nhàng lắc lư, nhưng đối phương vẫn cau hàng mày thanh tú bất tỉnh.
Phương Dạ tranh thủ nhìn Tiết Ngưng Sương một cái, quả nhiên ngoại hình sắc nước hương trời, mình thấy mà còn thương, hơn nữa tự mang theo một kiểu quyến rũ trời sinh, khó trách có thể khiến tổ trưởng Dương mê mẩn thần hồn điên đảo, liều lĩnh muốn tới cứu cô ta.
Dương Lãng kiểm tra khắp người cô ta một lần, ngoại trừ phát hiện phía sau gáy có một chỗ sưng lên, các vị trí khác cũng không có bất cứ vết thương nào, vì thế trước hết thử vẩy một ít nước lạnh, sau đó lại véo nhân trung.
Vài giây sau, Tiết Ngưng Sương quả nhiên từ từ tỉnh lại, sau khi thấy rõ người đang ôm mình là Dương Lãng thì lập tức đẩy anh ta ra.
“Tổ trưởng Dương, xin hãy tự trọng!”
Nhìn thấy sự ghét bỏ không chút che giấu trên mặt cô ta, Phương Dạ không khỏi âm thầm lắc đầu.
Dương Lãng lộ vẻ áy náy nói: “Xin lỗi Ngưng Sương, không phải anh cố ý, em… em không sao chứ?”
“Tôi không sao.” Tiết Ngưng Sương lắc đầu, sau đó nhìn lướt qua bốn phía: “Lăng Tuyết đi đâu rồi, các anh có gặp được cô ta không?”
“Không gặp.” Dương Lãng lắc đầu: “Tụi anh chỉ nhìn thấy thi thể của Nhϊếp Viễn Tề và Từ Phong trên đường, rốt cục các em đã xảy ra chuyện gì?”
Sắc mặt Tiết Ngưng Sương trở nên phẫn nộ, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Là Lăng Tuyết, tất cả đều là do cô ta làm, cô ta là hung thủ gϊếŧ người!”
Lão Lỗ cùng Phương Dạ nhất thời ngơ ngác nhìn nhau, đây là tình huống gì vậy, một điều tra viên thực tập thế mà trở thành hung thủ gϊếŧ người, hơn nữa còn gần như diệt sạch phân nhóm Nam Sơn?
Điều này liệu có quá như trò đùa quá không?
Dương Lãng dịu dàng nói: “Trước hết em đừng kích động, nói chậm một chút là được rồi.”
“Con quái vật cắn chết Lão Nhϊếp chính là do Lăng Tuyết nổ súng dẫn tới. Sau đó ở trong thông đạo, cũng là cô ta ở sau lưng dùng dao găm đâm chết Từ Phong, rồi lại dùng súng ép tôi đi trước mở đường, cho đến khi nhìn thấy cửa đá mới đánh tôi bất tỉnh!” Tiết Ngưng Sương gằn từng chữ: “Nếu các anh đi thẳng một mạch tới mà chưa từng gặp cô ta, vậy chắc hẳn là vào trong cửa đá rồi.”
“Lăng Tuyết này tâm nuôi ý xấu, vậy rốt cục là ai tuyển vào?” Dương Lãng tất nhiên là tin tưởng không chút nghi ngờ lời nữ thần nói, cau mày hỏi.
Tiết Ngưng Sương đáp lại: “Là chuyên viên Diệp tuyển, lúc ấy tôi thấy các phương diện của cô ta cũng tương đối ổn, cũng khá thông minh, phương diện thẩm tra chính trị cũng có chuyên viên Diệp kiểm định, cho nên không chút do dự tiếp nhận.”
Nghe nói như vậy, Dương Lãng nhíu mày càng sâu, hơn nữa còn theo bản năng liếc mắt nhìn Phương Dạ một cái, bởi vì anh cũng là Diệp Bất Viên mời chào vào hội!
Lão Lỗ hỏi: “Tổ trưởng Dương, vậy bây giờ chúng ta nên làm gì bây giờ, định đi vào bắt Lăng Tuyết sao?”
“Chuyện này…” Dương Lãng hơi do dự: “Tình hình trong cửa đá không rõ, hơn nữa trong Tỏa Long Tỉnh này nguy hiểm trùng điệp khắp nơi, nếu đã cứu được người, tôi cảm thấy vẫn nên lui lại trước thì tốt hơn, ít nhất cũng phải chờ viện binh đến rồi nói sau.”
Không ngờ là, Tiết Ngưng Sương tràn đầy oán hận với Lăng Tuyết lại đồng ý với ý kiến của anh ta: “Anh nói không sai, dù sao Tỏa Long Tỉnh này cũng chỉ có một lối ra, Lăng Tuyết mọc cánh cũng khó thoát, hiện tại trang bị của tôi mất hết rồi, vẫn nên đi lên sửa soạn một chút rồi mới tính toán thôi.”
Lão Lỗ không lên tiếng, có điều trên mặt lộ ra một chút cảm xúc đáng để suy nghĩ, còn Phương Dạ thì có phần tiếc nuối nhìn thoáng qua cửa đá, trong lòng anh giống như bị mèo cào ngứa đến mức khó chịu.
Thật là muốn đi vào xem tình hình bên trong mà, ít nhất nhìn xem thứ bị nhốt là Long hay Giao, vậy cũng coi như là chuyến đi đáng giá…
Nếu hai vị tổ trưởng đã quyết định, vậy đương nhiên sẽ không tới lượt tên nhóc Phương Dạ phát biểu ý kiến, bốn người lập tức bắt đầu rút lui.
“Ngưng Sương, em bị thương nặng rồi, có muốn anh cõng em ra ngoài không?”
Dương Lãng vốn muốn nịnh bợ, đáng tiếc bị người ta quyết đoán từ chối: “Tổ trưởng Dương, chắc tôi chỉ bị chấn động não nhẹ thôi, không có gì đáng ngại.”
Dương Lãng đành phải thôi, tốc độ tiến lên của bốn người rất nhanh, không bao lâu đã tới chỗ cầu thang.
Tiết Ngưng Sương nghi hoặc nói: “Ơ, sao nơi này lại bị ngập nước rồi?”
Dương Lãng giải thích: “Hẳn là bị hai quả lựu đạn của tổ trưởng Nhan phá nổ rồi. Trên đường đi cứu viện cô ấy bị một đám phụ nữ không mặt tấn công, suýt chút nữa toàn quân đã bị diệt rồi.”
“Phụ nữ không mặt? Lúc chúng ta vào sao lại không nhìn thấy…”
“Rầm!”
Tiết Ngưng Sương còn chưa dứt lời, một cái đuôi to lớn quen thuộc đột nhiên xuyên qua mặt nước, móc xương sắc nhọn bay thẳng về phía cô ta.
“Cẩn thận!”
Dương Lãng không kịp nghĩ nhiều, lập tức đẩy cô ta ra, còn vai trái của bản thân cũng bị móc xương đâm xuyên qua, trong nháy mắt máu văng tung tóe khắp nơi!
Dương Lãng chịu đựng sự đau nhức thấu xương, đưa tay ra sau lưng rút ra một con dao chân chó chém vào cái đuôi, ai ngờ vẩy của nó cực kỳ cứng, dao chân chó sắc bén chỉ có thể vung ra một tia lửa mà thôi.
Cái đuôi cá sấu yêu quái bắt đầu vểnh lên phía trước, làm cho hai chân Dương Lãng rời khỏi mặt đất, sau đó một cái đầu xấu xí nhô ra khỏi mặt nước, trên cái đầu còn cắm nửa đoạn tên nỏ…
Phương Dạ nhất thời sững người, không phải chứ, cái đầu này đã bị kiếm mộc trăm năm bắn xuyên qua rồi, vậy mà lại không hề hấn gì?