Siêu Cấp Shipper - Chương 548
Vốn dĩ trên sân trời lớn đã lúc nhúc bò đầy những cá sấu yêu quái, trong đó thậm chí còn có không ít con có thể đứng dậy đi lại, sau khi đứng lên ít nhất vượt quá năm mét, quả thực giống như một con Godzilla cỡ nhỏ, tổng số lượng của chúng ít nhất là hai ba trăm con trở lên, hơn nữa trong vực sâu bên cạnh sân trời còn có nhiều con lục tục bò tới!
Phương Dạ khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, ghê gớm thật, chẳng lẽ đây là cái gọi là đâm tổ ong vò vẽ sao, cái chỗ quỷ quái này vì sao lại có thể có nhiều cá sấu yêu quái như vậy, bình thường tụi nó ăn cái gì để lớn?
Tuy bản thân không sợ tụi nó, nhưng nếu thật sự định gϊếŧ ra ngoài, phỏng chừng mệt cũng phải mệt muốn chết luôn…
Làm cho anh thấy kỳ quái chính là, đám cá sấu yêu quái này dù như hổ rình mồi với anh, nhưng cũng không có ý định phát động công kích.
Ngay khi Phương Dạ hơi hơi không hiểu, một con cá sấu già có râu trắng dưới cằm chậm rãi đi tới, có điều chỉ đứng cách đó năm mét, hiển nhiên là muốn duy trì khoảng cách an toàn, miễn cho đối phương sinh ra cảm giác uy hϊếp.
Ùng ục ùng ục…
Trong cổ họng Cự Ngạc già phát ra âm thanh quái lạ, hình như là muốn cùng Phương Dạ trao đổi cái gì?
Phương Dạ mặt ngu ra không hiểu, chỉ có thể phất tay, ý bảo đối phương hoàn toàn là đàn gảy tai trâu, ta nghe không hiểu thú ngữ của ngươi.
Cự Ngạc già chìa chân trước ngắn nhỏ ra, thật cẩn thận chỉ chỉ vào túi của anh, sau đó thế mà bùm một tiếng nằm úp sấp xuống!
Không chỉ như thế, tất cả cá sấu yêu quái đều nằm úp sấp người, bày ra một thái độ hết mực thành kính.
Lần này Phương Dạ hơi hơi hiểu được, chẳng lẽ con con rồng nhỏ này ở trong lòng tụi nó là sự tồn tại giống như thần linh?
Có phải tụi nó cầu xin tôi đừng mang thần linh đi không?
Nghĩ đến đây, Phương Dạ trực tiếp móc ra A Thực từ trong túi, đang định nhẹ nhàng đặt trên mặt đất, ai ngờ đối phương thoáng cái đã bừng tỉnh lại, dùng móng thịt cọ quần áo của mình hai ba cái rồi bò về trong túi áo, đầu nghệch qua một cái lại ngủ mất tiêu…
Phương Dạ có hơi bất lực cười khổ một chút, sau đó xòe tay với Cự Ngạc già: Ngươi nhìn đi ngươi nhìn đi, không phải ta cố ý muốn mang nó đi, là nó mặt dày mày dạn muốn đi theo ta được không?
Cự Ngạc già không hé răng, mà là càng úp đầu xuống thấp hơn.
Ánh sáng thần kỳ trong đầu Phương Dạ chợt lóe, chẳng lẽ mình hiểu lầm, kỳ thật là tụi nó đang cung tiễn A Thực?
Anh thử thăm dò đi ra vài bước, kết quả đám cá sấu vẫn không nhúc nhích như trước, tất cả đều thành thật ngoan ngoãn đứng tại chỗ.
Phương Dạ thở phào nhẹ nhõm, thế là sải bước đi về phía thông đạo, cũng không thèm liếc mắt nhìn đám cá sấu yêu quái phía sau một cái…
Lúc chuẩn bị xuống nước, anh đột nhiên hơi do dự, A Thực còn đang ngủ, tên này hẳn là sẽ không tươi sống mà chết đuối chứ?
Không thì trước hết thử một chút đã?
Nói làm là làm ngay, Phương Dạ móc A Thực ra ném thẳng vào trong nước, chỉ nghe một tiếng bũm xong, con rồng nhỏ ở trong nước nhanh chóng chìm xuống, nhưng mà trong quá trình này nó vẫn không tỉnh lại.
Qua mười mấy giây sau, Phương Dạ vớt nó lên nhìn, cừ phết, khắp người thế mà chẳng dính giọt nước nào, hơn nữa bụng nhỏ còn đang phình to như cái trống, hiển nhiên vẫn ngủ rất ngon.
Phương Dạ không khỏi đỏ mặt, bản thân lại có thể cho rằng một con rồng có thể chết đuối, liệu có phải không có thường thức quá không…
Vài phút sau, trong Tỏa Long Tỉnh đột nhiên truyền đến tiếng nước, Lão Lỗ – người một mình canh giữ phía trên – sắc mặt vui vẻ, vội vàng cúi đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy Phương Dạ đang dọc theo xích sắt nhanh chóng bò lên, thân thủ cũng không chậm hơn vượn khỉ bao nhiêu!
“Nhóc này khá, quả nhiên là cậu không sao!”
Phương Dạ nhẹ nhàng đáp xuống đất, sau đó cười nói: “Lão Lỗ, sao chỉ có một mình anh, Tổ trưởng Dương và tổ trưởng Tiết đâu?”
“Tổ trưởng Dương bị thương quá nặng, tổ trưởng Tiết đã đỡ anh ta ngoài, tôi chỉ bị thương ngoài da thôi, cho nên ở lại canh giữ Tỏa Long Tỉnh, xem có thể phát sinh kỳ tích hay không.” Lão Lỗ mỉm cười nói: “Không ngờ là nhanh như vậy cậu đã đi lên, ngoài dự liệu của tôi đó!”
“Khụ, kỹ năng cơ bản thôi mà, dựa vào thực lực của thằng em, mấy con cá sấu nhỏ đương nhiên không làm gì được tôi, gϊếŧ chúng nó cũng dễ dàng như gϊếŧ gà vậy.” Phương Dạ trơ mặt mo ra mà nói: “Nếu tất cả mọi người đều đã đi ra, vậy cũng không cần chờ viện binh nữa, chúng ta ra ngoài đi.”
“Ừ, ở trong ngôi mộ cổ này một đêm, tôi cảm thấy mình sắp mốc meo rồi, nếu cậu không ra, nói không chừng tôi sẽ mở quan tài này ra chơi chút.”
“Bây giờ cũng không muộn mà, không thì chúng ta làm một cuộc mở quan tài phát?” Phương Dạ giả bộ hưng phấn, thuận tiện còn xoa xoa hai tay.
“Thôi nào, nếu thật sự muốn mở quan tài, chỉ sợ người của Cục Cổ vật sẽ càm ràm chúng ta đến chết mất!” Lão Lỗ cười nói: “Đi thôi, đừng kéo dài thời gian nữa.”
“Ừ.”
Hai người theo một thông đạo khác đi ra ngoài, quả nhiên chưa tới năm phút đã đi tới khe núi, hơn nữa dọc đường thông suốt một mạch không trở ngại, ngay cả cơ quan cũng không thấy một cái, Phương Dạ không nhịn được lại vì sư gia Tiền mặc niệm ba giây, kiếp sau nhớ kỹ đừng theo sai đường, hại người hại mình…
Sau khi hội hợp với những người khác, Phương Dạ cũng không nói ra chuyện mình đi vào cửa đá khổng lồ, dù sao chuyện của con rồng nhỏ đã quá sức tưởng tượng rồi, hiển nhiên là càng ít người biết càng tốt, như vậy mới có lợi cho sự trưởng thành của A Thực mà.
Ngoài ra, hắn còn cố ý nói ra chuyện dưới đáy Tỏa Long Tỉnh cất giấu sối= lượng lớn cá sấu yêu quái, như vậy hội Phi Điều sẽ cân nhắc nguy hiểm, sẽ không dễ dàng xuống giếng.
Sau khi nghe được những lời này, Dương Lãng cũng sợ hãi, anh ta nói: “Đã như vậy, vậy trước tiên chúng ta rút lui khỏi nơi này đi đã, về phần sau này nên xử lý mộ cổ như thế nào, vậy phải coi ý tứ của cấp trên.”
Hai tổ trưởng khác cũng tỏ vẻ đồng ý, Tiết Ngưng Sương cố ý vô tình nhìn về phía Phương Dạ, trùng hợp Phương Dạ vừa khéo cũng nhìn về phía cô ta, ánh mắt hai người trong khoảnh khắc đan cài cùng một chỗ, bên trong xen lẫn tin tức đáng để suy ngẫm.
Khóe miệng Tiết Ngưng Sương hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười mê hoặc lạnh lẽo, còn Phương Dạ thì đưa ánh mắt nhìn về nơi khác, trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì…
Đến tận lúc này đây, nhiệm vụ nghĩ cách cứu viện lần này cũng coi như thuận lợi hoàn thành hơn phân nửa, trước khi đi, Dương Lãng vẫn luôn khen Phương Dạ không dứt miệng, còn nhiều lần tỏ vẻ biết ơn, dù da mặt của người còn lại có dày cỡ nào thì cũng hơi ngại ngùng, chủ động trả lại ba mũi tên còn thừa.
“Tổ trưởng, đồ của cô đây.” Phương Dạ tiếc nuối trả Phá Ma Nỏ Diệt Tà lại cho Hồng Diệp.
“Coi như anh có lương tâm, còn biết trả lại cho tôi.” Hồng Diệp thật thà nhận lấy mà không hề khách sáo chút nào, hơn nữa trong lòng cực kì vui sướиɠ, loại Phá Ma Nỏ sản xuất hàng loạt thì còn dễ nói, nhưng trong cả hội Phi Điều chỉ có duy nhất một cái Diệt Tà này, có thể tìm lại được đồ đã mất thì đương nhiên là chuyện tốt nhất.
“Khụ khụ khụ, quý ông không đoạt đồ của người khác, tôi là người phẩm hạnh đoan chính có tiếng, đương nhiên sẽ không tham ô đồ của tổ trưởng.”
“Anh đúng là rất biết cách dát vàng lên mặt mình đấy.”
“Quá khen quá khen…”
Khi mọi người trở lại thành phố Nam Sơn thì còn chưa đến năm giờ sáng, vài vị tổ trưởng muốn ở lại báo cáo kết quả công việc, Phương Dạ lại ăn không ngồi rồi lần nữa, rất quyết đoán gọi điện thoại bảo Dương Lâm sắp xếp máy bay trực thăng đến đón anh, dù sao thì A Thực cũng được coi là thú cưng, ngồi máy bay cũng không tiện lắm.
Dù sao mấy ngày nay không đi giao hàng, thật là nhớ muốn chết, trở về đi làm mới là lựa chọn sáng suốt nhất, còn mẹ với đám bạn học cũ kia, anh nghĩ lại thôi đã thấy đau đầu, quyết đoán giao cho Tiêu Ân xử lý.
Sau khi hẹn với Dương Lâm ở vị trí quảng trường nào đó trong nội thành, Phương Dạ tìm một cửa hàng bán đồ ăn sáng vừa mới mở cửa ở gần đấy, sau khi nhìn thấy anh, bà chủ không khỏi có chút dở khóc dở cười: “Chàng trai, cậu tới quá sớm rồi, bữa sáng trong quán còn chưa chuẩn bị xong đâu!”
Phương Dạ cười ngại ngùng: “Không sao, bà chủ cứ vội việc của mình đi, tôi ngồi chờ là được.”