Truyện Siêu Thần Yêu Nghiệt - Vân Phi Dương - Chương 344
Chủ soái biểu hiện bình tĩnh, binh lính ba quận cũng không có để trong lòng, vẫn không ngừng vây còng Vân Phi Dương.
– Cái này…
Vân Phi Dương có chút im lặng.
Hậu viện các ngươi bốc cháy, tùy thời phải ngủ ngoài trời, vậy mà một điểm lo lắng cũng không có?
Vù vù!
Trướng doanh bốc cháy, mấy chục võ giả đã đuổi tới, bọn họ mặc dù chỉ có tu vi Vũ Sư, nhưng đều là Thủy hệ võ giả!
Phóng hỏa đốt doanh nhìn mãi quen mắt, phàm là tướng quân có kinh nghiệm nhất định, đều có cứu hỏa đoàn chuyên môn đối phó tình huống này.
– Thì ra là thế.
Vân Phi Dương bừng tỉnh đại ngộ.
Khó trách những người này không khẩn trương, nguyên lai có võ giả chuyên đi cứu hỏa.
Ao ào!
Một tên Võ giả thi triến vũ kỹ, hình thành sóng nước tưới lên lều vải đang bốc.
Võ giả cứu hỏa khác đều không động thủ, dù sao chỉ có chút xíu lữa, một người có thể giải quyết.
Nhưng.
Không tưới còn tốt, vừa tưới đã xảy ra chuyện!
Vù vù!
Hỏa diễm gặp thủy, bắt đầu điên cuồng thiêu đốt, hỏa thế
càng lúc càng lớn!
– Cái này…
Sắc mặt đám người Hứa Thứ biến đổi.
Binh lính công kích Vân Phi Dương cũng trợn tròn mắt. Bởi vì, hỏa thế lan tràn, nháy mắt thôn phệ mười mấy lều vải xung quanh.
Đám võ giả cứu hỏa cũng ngây người, nhưng một khắc không dám trê nãi, mỗi người thi triển vũ kỹ, từng dòng nước tạt lên hỏa diễm.
Đáng tiếc.
Cái bọn hắn tưới không phải nước, mà là dầu!
Dòng nước như mưa tạt đến, tốc độ hỏa diễm đốt cháy càng lúc càng nhanh, chỉ chốc lát, toàn bộ quân doanh hóa thành một biến lửa. Từ xa nhìn lại, ánh lửa ngút trời!
Bọn người Hứa Thứ triệt để ngu ngốc.
Rõ ràng đã dùng vũ kỹ dập hỏa, nhưng sao càng dập, hỏa thế càng lớn?
Hiển nhiên.
Bọn họ sẽ không biết, hỏa
diễm thiêu đốt là Tâm Hỏa, Hỏa Chủng mạnh nhất Thần Giới, nước của võ giả phổ thông ngưng tụ không có cách dập được, thậm chí càng dập lữa càng to.
Xoát.
Thời khắc mọi người kinh hãi, Vân Phi Dương thi triển thân pháp, bình tĩnh thoát thân đi vào địa điểm vừa rồi ẩn tàng.
Hưu!
Hắn dừng thiêu đốt huyết dịch, tóc trắng dần hóa đen, tu vi trở về trung kỳ.
Lúc này, Lương Âm đã phóng hỏa trở về, nàng nhướng mày, nói:
– Thế nào?
– Không tệ.