Truyện Siêu Thần Yêu Nghiệt - Vân Phi Dương - Chương 357
Tám khỏa đạn pháo đánh vào Thái Cực Linh Phù, nổ tung như khói hoa đua nở.
Vân Phi Dương đại hỉ.
Khi hắn quay người nhìn lại, đã thấy Lâm Chỉ Khê sắc mặt tái nhợt, khóe miệng tràn máu tươi, thân thể lung lay sẳp đố.
Thái Cực Linh Phù không phải chủ động nổ tung, mà bị đạn pháo trực tiếp dẫn bạo, tương đương với vũ kỹ bị phá giải. Cho nên Lâm Chí Khê bị phản phệ.
Xoát!
Vân Phi Dương xuất hiện, ôm nữ nhân lãnh ngạo này trong ngực, đặt tay lên mạch đập của nàng, thần sắc dần dần âm lãnh!
Tám khỏa tinh hạch đạn pháo ấn chứa lực lượng đạt tới trăm trọng, phản phệ cũng vô cùng lớn, Lâm Chỉ Khê không tại chô vân lạc đã rất tốt rôi.
– Tòa thành này giao cho ngươi.
Lâm Chỉ Khê rúc vào ngực hắn, đôi mắt đẹp dần khép lại hôn mê.
– Đáng giận!
Anh mắt Vân Phi Dương dần dần phát lạnh, quanh thân hiện ra sát cơ.
Nữ nhân mình coi trọng bị trọng thương hôn mê trước mắt, để hắn khó có thể tiếp nhận.
– Yên tâm đi.
Vân Phi Dương nhẹ nhàng buông Lâm Chỉ Khê ra, thanh âm lạnh như băng nói:
– Ta sẽ giữ vững tòa thành này, ai cũng đừng hòng công phá.
Hắn xoay người, con ngươi lấp lóe vẻ âm u, cả người thay
đổi đến kinh khủng.
Ong ong.
Cánh tay phải lấp lóe kim quang, Thần văn Thần Cách bị kích phát.
Lâm Chỉ Khê hòn mê đã chọc giận hắn. Loại tình huống này, từng xuất hiện qua tại Chiến Trường lăng mộ Cố, sau khi bạo tẩu, số lớn Vũ Tông mười đại gia tộc bị hắn mạt sát.
Nhưng.
Sau khi Thần Cách xuất hiện.
Giữa mi tâm Lâm Chỉ Khê đang hôn mê bồng nhiên hiện ra kim quang yếu ớt, lóe lên một cái rồi biến mất, khôi phục như ban đầu.
Vân Phi Dương đang tức giận, ánh mắt nhìn chằm chằm đại bản doanh ba quận, cũng không thấy được một màn này.
– Bắt giặc trước phải bắt vua trước!
Hắn phẫn nộ nói:
– Lão tử muốn giải quyết thống soái bọn ngươi!
Nói xong, muốn thi triển
cấm thuật, thiêu đốt huyết dịch, cưỡng ép tăng cao tu vi, thẳng đến đại bản doanh địch quân.
Bành bành!
Nhưng vào lúc này, trống trận rút lui vang lên, binh lính ba quận không thế công được thành bèn chật vật bắt đầu rút lui.
Vân Phi Dương thấy thế, tư duy nhất thời tỉnh táo lại, Thần Văn dần biến mất.
Tỉnh táo, tỉnh táo!