Truyện Siêu Thần Yêu Nghiệt - Vân Phi Dương - Chương 368
Từ góc độ của bọn họ, chỉ thấy một vệt kim quang lấp lóe, một tiếng vang thật lớn truyền ra, vạn quân lính biến mất, hình ảnh thực sự khủng bố!
– Cường giả Vũ Vương?
Hứa Thứ hoảng sợ.
Trong lòng hai Tướng quân run sợ nói:
– Đúng vậy Hứa tướng quân, cuộc chiến này còn có thể đánh không?!
Còn có thể đánh sao?
Nói ra lời này chứng tỏ nội tâm bọn họ có bao nhiêu kinh hãi.
– Rút quân!
Hứa Thứ run rẩy đưa ra mệnh lệnh.
Một quyền Vân Phi Dương phát uy, dọa Tướng quân thân kinh bách chiến gần chết. Dù sao, một người miểu sát vạn nhân, cả thi thể cũng không lưu lại, coi như cường giả Vũ Vương cũng không thể nào làm được!
Mà.
Tên kia thủ trước cửa thành, khóe môi nhếch lên vẻ mỉm cười, một chút việc cũng không có, nếu như hắn lại đánh thêm mấy quyền, ba mươi vạn đại quân mình chưởng khống, há bị diệt sạch!
Cuộc chiến này không thể đánh!
Không thể vì nhận chỗ tốt của Thiên Vũ Quận, mà chôn binh lính quận mình chổ này!
Đạp đạp!
Hơn 20 vạn đại quân vội vàng rút lui.
ảnh vô tung. Một khắc này, bọn họ hận không thể mọc ra thêm mấy cái chân chạy thật nhanh, cách tên sát thần kia càng xa càng tốt!
Trên cống thành.
Binh sĩ thấy địch quân rút lui, dần dần lấy lại tinh thần.
Rút lui.
Địch quân rút lui!
– Ha ha ha.
Binh lính Thiết Cốt Thành hoan hò.
Mấy ngày bị động phòng thủ, Thiết Cốt Thành rốt cục giữ vững!
Địch quân rút lui.
Vân Phi Dương đứng trước cửa thành, trên mặt treo mỉm cười tự tin, hắn đã toàn thân hư thoát, không thể khống chế sắc mặt.
Ba!
Đột nhiên, cánh tay phải rách ra rồi chợt vỡ nát, huyết nhục vỡ tung hiển lộ ra xương cốt dày đặc.
– Phốc!
Vân Phi Dương phun một ngụm máu.
Lần này Thần lực sinh ra uy lực còn mạnh hơn lúc giết Mộ Dung Thượng Thư, tay phải không thế phụ tái được triệt đế vỡ nát, ngũ tạng lục phủ hao tổn nghiêm trọng!
Xoát!
Lương Âm từ thành lâu nhảy xuống.
Nàng đứng trước mặt Vân Phi Dương, nhìn thấy cánh tay phải nam nhân này vỡ vụn, trái tim đau nhức kịch liệt, hô hấp cũng trở nên gian nan.
Đáp, đáp.
Nước mắt từ gương mặt lăn xuống, tung tóe trên mặt đất.
– Đừng khóc!
Vân Phi Dương yếu ớt nói:
– Nam nhân của ngươi còn chưa có chết.
-Ôô!