Truyện Siêu Thần Yêu Nghiệt - Vân Phi Dương - Chương 383
Vân Phi Dương nói:
– Phủ thành chủ đại biểu cho một tòa thành, không kiến tạo tráng lệ, chẳng phải để người khác chê cười, trời sáng một lần nữa trùng kiến.
– Cái này…
Từ Phàm lúng túng nói:
– Trùng tu không tành vấn đề, nhưng vấn đề là không có tiền.
Mấy năm liên tục chiến tranh, đã sớm móc sạch Thiết Cốt Thành, đến nay đều dựa vào cứu tế từ Đông Lăng thành.
Vãn Phi Dương tiếp nhận
một cứ điểm quân sự quy mô khá lớn, ngồi lên chức Thành chủ, nhìn qua phong quang vô hạn. Nhưng trên thực tế còn không bằng những thành nhỏ nhân khẩu thưa thớt, bởi vì họ không có chiến loạn, nên có hệ thống kinh tế ổn định.
Nhìn lại Thiết Cốt Thành, trừ thành tường kiên cố một chút, cao hơn một chút thì chả còn gì cả, nội thành một mảnh tiêu điều, vô cùng thê thảm.
Cục diện này quả thực rối rắm.
-Aii…
Vân Phi Dương thở dài một hơi, lấy ra ngân phiếu, nói:
– Đi Đông Lăng thành mua sắm tài liệu, tranh thủ trong bảy ngày trùng kiến cho tốt.
Từ Phàm tiếp nhận ngân phiếu, mắt trợn tròn ra ngoài. Bởi vì, ngân phiếu trong tay hắn chừng một trăm vạn lượng!
Tên này, thật có tiền!
Không đâu.
Vân Phi Dương trong một năm này lưu giữ không ít tiền, trong không gian giới chỉ ít nhất cũng có 300 vạn!______________
Đương nhiên.
Có thể có nhiều tiền như vậy, chủ yếu vì đánh cướp Trương gia Tiền trang và tiểu tử Cơ Viêm kia.
300 vạn, con số này không nhỏ.
Có thể dùng để chế tạo thành trì, quả thực như chín trâu mất một sợi lòng.
– Còn không mau đi!
– Tuân mệnh!
Từ Phàm vội vã rời đi.
Vân Phi Dương nhìn về phía Tương Cần, cười nói:
– Địa phương có chút tàn phá, trước hết ủy khuất cò rồi.
– Ngươi đế cho ta ở Phủ thành chủ?
– Không được hả?
Tương Cần im lặng.
Mình chỉ được mời đi theo, lại không là cái gì của hắn mà ở ại Phủ thành chủ sẽ đế người nói ra nói vào.
– Đi thôi.
Vân Phi Dương đi trước tiến vào.
Tương Cần lắc đầu, mang theo Xuân Lan Thu Cúc vào theo.
Tuy tường ngoài và cửa lớn Phủ thành chủ bị phá gần nát, nhưng nội viện lại rất sạch sẽ. Hơn nữa, còn có binh lính đứng gác, đề phòng sâm nghiêm.
– Tương cô nương.
Vân Phi Dương tiến vào phòng khách, chân thành nói:
– Cô hẳn phải biết, mục đích ta đưa cô đến Thiết Cốt Thành này.
Tương Cần ngồi bên dưới cười nói: