Truyện Siêu Thần Yêu Nghiệt - Vân Phi Dương - Chương 389
Vũ Sư Đan mặc dù nghịch thiên, lại khó kinh động đến bọn hắn.
Vân Phi Dương cười nói:
– Cho nên, nhanh chóng tuyên bố đi.
– Tốt thòi.
Tương Cần nói:
– Phòng đấu giá Vân gia đã trang trí hoàn tất, tháng sau cử hành đấu giá.
– Tháng sau?
Vân Phi Dương có chút chờ không nối, muốn nhanh tổ chức.
Tương Cần nói:
– Vạn Thế Đại Lục lớn như vậy, truyền tin tức sẽ rất chậm, tổ chức sớm quá sợ rất nhiều người tới không kịp.
– Đúng thế.
Vân Phi Dương cười nói:
– Việc đấu giá này, cò hiểu hơn ta nhiều, toàn quyền phụ trách đi.
Tên này am hiểu vung tay làm chưởng quỹ cơ.
– Được.
Tương Cần nói.
– Cô sao không đi Đông Lăng thành chắp nối để những gia tộc danh tiếng lâu năm ở đó vào Thiết Cốt Thành ta, thành lập Đan Phường, tiệm vũ khí các kiểu đi.
Vân Phi Dương cười nói tiếp.
– Nếu ta tự mình tới thì không được?
“Phốc.”
Tương Cần che miệng cười đáp.
– Ngài cho rằng chơi nhà chòi à, nói mở thì mớ? Chuyện
này dính đến nhân lực cùng vật lực, ngài có sao?
Vân Phi Dương trầm mặc.
Thành lập Đan Phường, tiệm vũ khí, cần Luyện Đan Sư cùng vũ khí sư, cần đại lượng tài liệu, chuyện này rất phiền phức.
Gia tộc thương nghiệp như Thôi gia khẳng định có thể hệ hoàn chỉnh, có tồn kho phong phú, chỉ cần vào ở, sau khi chọn địa phương tốt thì có thể thành lập cửa hàng, rất nhanh thể khai trương buôn bán.
Tương Cần đưa ra ý kiến.
– Trước lôi kéo các cửa hàng vào ở rồi thu thuế, như thế còn có thể cho bách tính nội thành còng ăn việc làm.
– Không tệ!
Vân Phi Dương đồng ý.
Hắn thân nhất thành chi chủ, chỉ cần thu thuế, thì sẽ có tiền đến tay, cũng phải hút chút máu của đám thương nhân chứ!
Tương Cần nói tiếp.
– Cửa hàng vào ở Thiết Cốt Thành tại cần thanh toán năm mươi vạn lượng lệ phí vào thành.
Vân Phi Dương khẽ giật mình, nói.
– Với tình huống bây giờ của Thiết Cốt Thành, đi cầu bọn họ còn không biết họ có vào ở không nữa kìa, lại lại thu năm mươi vạn lượng lệ phí, chắc chắn sẽ ai tới đâu.
– Sẽ có.
Tương Cần tự tin nói:
– Một khi Vũ Sư Đan truyền ra, chắc sẽ hấp dẫn rất nhiều Võ Giả. Huống hồ, chúng ta tố chức định kỳ. Đến lúc đó, thanh danh Thiết Cốt Thành lan xa, hấp dẫn càng nhiều Võ Giả chạy đến.
– Võ Giả càng nhiều, sẽ sinh sản ra chức nghiệp hơn.
Nàng cười nói:
– Thương nhân thông minh sao bỏ lỡ cơ hội buôn bán tốt như vậy. Đến lúc đó, đừng nói 50 vạn, 100 vạn cũng bỏ được ra.
– Đúng đúng!
Vân Phi Dương giơ lên ngón cái, khen.
– Vần là Tương tỷ có kiến giải, tiền ta đưa ra thuê không có phí a.
– Vân thành chủ, ta đi trước
chuẩn bị đây.
Tương Cần hành lễ muốn rời khỏi.
– Chậm đã.
Vân Phi Dương cười nói:
– Tương tỷ, ở lại ăn bữa cơm rau dưa.
Chuyện đấu giá cần nhờ nàng chủ trì, tự nhiên phải bồi dưỡng tình cảm thật tốt, nếu như có thể phát triến thành nữ nhân của mình, lương tháng có thể miễn đi rồi!
Tương Cần cười nói:
– Vân thành chủ, ta còn có rất nhiều chuyện cần phải xử lý.
Vân Phi Dương có chút khó chịu nói:
– Ta đây đưa đối đãi với cò như tỷ tỷ, cò lại xưng Thành chủ, có phải quá khách khí.
– Vậy nên xưng hò như thế nào?
Tương Cần cười hỏi lại.
Nữ nhân này không hố tinh anh buôn bán, đối mặt với Vân Đại Tiện Thân, còn có thể chuyện trò vui vẻ như thế.
– Lấy tỷ đệ mà xưng đi.
Vân Phi Dương cười nói:
– Cô có thể gọi ta Vân đệ đệ, hoặc Phi Dương đệ đệ.
Lời này thật buồn nôn.
Không thể phủ nhận, đây mới thực sự là không biết xấu hố, đây mới thực sự là tán gái!
– Tốt thôi.
Tương Cần hơi khom người, nói:
– Đòng Gia, ta đây đi trước tên.
“Phù phù.”
Vân Phi Dương chật vật ngã xuống đất.