Truyện Siêu Thần Yêu Nghiệt - Vân Phi Dương - Chương 390
Đông Lăng thành, thư phòng Lâm gia.
Vân Phi Dương xoa tay cười, biểu lộ rất cần ăn đòn.
Lâm Nhược Hiên hận không thể đạp hắn hai cước, nhưng do thân phận hạn chế, vẫn cắn răng nhịn xuống, nói:
– Thành cho ngươi rồi, ngươi phát triển lại chạy đến đây vay tiền, ngươi cho rằng nơi này là nhà mình à!
– Không phải vậy sao!
Vân Phi Dương lại gần cười nói:
– Ngài là nhạc phụ ta, là thái sơn của ta, Lâm gia không phải
nhà ta sao?!
Lâm Nhược Hiên im lặng.
Hắn chưa thấy qua người vô liêm sỉ như thế!
Bất quá, tâm lý lại hoan hỉ, thiên tài như Vân Phi Dương nếu trở thành rể hiền của mình thì rất không tệ đối với Lâm gia.
Đáng tiếc.
Tính khí nữ nhi quá bướng bỉnh, thủy chung không hé miệng.
-Ai.
Lâm Nhược Hiên thở dài một hơi, nói:
– Nói đi, mượn bao nhiêu.
Vân Phi Dương duỗi ra năm ngón tay.
– 500 vạn?
Lâm Nhược Hiên ngồi xuống, buông lỏng một hơi, con số này còn có thể tiếp nhận.
Vân Phi Dương lắc đầu, chân thành nói:
– 5000 vạn.
Phù phù.
Lâm Nhược Hiên từ ghế ngã xuống đất, hắn vịn bàn đứng lên, hai mắt trừng to quát:
– Năm năm trăm vạn?
Vân Phi Dương cười nói:
– Chút tiền ấy, đối với nhạc phụ đại nhân mà nói, hẳn như chín trâu mất một sợi lòng.
Lâm Nhược Hiên chỉ cửa ra vào, nói:
– Lăn, mau mau cút!
Nói đùa!
5000 vạn lớn như thế, mà
chín trâu mất một sợi lông ư, ngươi coi lão tử là phú hào thả rắm thì có thể phun ra bạc à.
Hắn hiện tại rất nghèo.
Trước đây không lâu mời Thượng Toàn Quận xuất binh viện trợ, tốn hao không ít.
Tiền đã chi ra nhưng thành lại giữ vững, viện quân không phát huy được tác dụng đã dẹp đường hồi phủ.
Những ngày gần đây, mỗi lần nghĩ đến việc tốn một số tiền lớn mời đại quân Thượng Toàn Quận đi tản bộ, cái gì cũng không làm đã trở về, Lâm thành
chủ đau lòng không thôi.
Sớm biết dạng này, đã không đi mời!
Vân Phi Dương chân thành nói:
– Nhạc phụ đại nhân, nếu như ngài cho ta mượn, ngày khác ổn thỏa trả lại gấp đôi!
Ba.
Lâm Nhược Hiên vỗ bàn một cái, quát:
– Nhạc phụ ngươi không bỏ ra nổi 5000 vạn!
Dát.
Vừa mới dứt lời, Lâm Nhược Hiên vội vàng ngậm miệng lại, bởi vì hắn ý thức được mình nói sai.
Cũng không thể trách hắn.
Vân Phi Dương cả ngày mở miệng một tiếng cha vợ, thời gian lâu dài, sinh ra tư duy quán tính, đừng nói Vũ Vương, Vũ Hoàng cũng có thế bị hắn dắt.
– Cha vợ!
Vân Phi Dương lệ nóng doanh tròng nói:
– Ngài nhận ta? Ngài rốt cục nghĩ thông muốn gả nữ nhi cho ta rồi ư?
Phù phù!
Hắn quỳ một chân trên đất, chân thành nói:
– Cha vợ xin yên tâm, Chỉ Khê gả tới, tiểu tế sẽ không để cho nàng chịu bất kỳ ủy khuất gì, để cho nàng trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất thiên hạ!
Thời khắc đó Lâm Nhược Hiên có xúc động muốn tự sát.
Vân Phi Dương đắc ý rời đi.
Lâm Nhược Hiên bị đồ vò sỉ này đánh bại, cuối cùng thỏa hiệp, cho hắn mượn 1000 vạn, vốn liếng trong tay đã bị tên này moi sạch.
Đương nhiên.
Hắn cho mượn chỉ mong tiểu tử này có thế phát triển tốt Thiết Cốt Thành.
Đại môn giữ vững, trong nhà mới có thế thái bình.
Nhưng.
Thành chủ đại nhân đáng thương không biết.
Vân Phi Dương nói ra 5000 vạn vì đầu óc nóng lên, tùy tiện kêu ra một cái giá, ý tưởng chân thật của hắn chỉ là muốn mượn năm sáu trăm vạn!
Rời khỏi Lâm phủ.
Vân Phi Dương lại đi tới Thôi gia.
– Đại ca!