Truyện Siêu Thần Yêu Nghiệt - Vân Phi Dương - Chương 392
Vân Phi Dương cười rất rực rỡ.
Nhưng quanh thân lại phóng thích sát khí, có tác dụng thẩm thấu thân thể, ăn mòn nội tâm!
Thần sắc Thanh Vũ khẽ giật mình.
Nàng có thể cảm giác được, mình trước mặt hắn nhỏ bé vô cùng, phảng phất như không có năng lực phản kháng, tùy thời sẽ bị mạt sát!
Cuối cùng, Thanh Vũ đành thu hồi dao găm.
Vân Phi Dương giơ tay sờ trên mặt nàng, nói:
– Ngọc Hồ Điệp, một trong ba đại vương bài sát thủ của Ám Bộ, tinh thòng dịch dung, xuất sắc hoàn thành qua 132 lần nhiệm vụ, chưa bao giờ thất thủ.
Thanh Vũ cả kinh nói:
– Sao ngươi biết rõ vậy?
Xoát!
Vân Phi Dương giơ tay gở mặt nạ da người trên mặt nàng
ra, cười nói:
– Bởi vì ta không gì không biết.
Sa mỏng xẹt qua, hiển lộ ra khuôn mặt trắng như tuyết, ngũ quan hoàn mỹ, phối hợp con ngươi trong suốt, giống như thiếu nữ đơn thuần không rành thế sự.
Rất khó tưởng tượng, cò gái này lại là một sát thủ dính đầy máu tươi!
Vân Phi Dương duỗi ngón tay, nhẹ nhàng xẹt qua gương mặt vô cùng mịn màng, nói:
– Ngươi đã có điều kiện tốt như vậy, sao lại đóng vai xấu, giấu trong nơi trăng hoa giày xéo chính mình?
Thanh Vũ trầm mặc.
Vân Phi Dương cười nói:
– Đi theo ta đi.
Hắn muốn sáng tạo tổ chức tình báo, Độc Hạt một người khó có thể hoàn thành, nếu như có thể mời chào Vương bài sát thủ, cũng coi như có trợ thủ mạnh mẽ
Như vậy.
Bước vào Vi Quân Giải Ưu Lâu, cũng vì diễn trò?
Không hoàn toàn như thế.
Độc Hạt chỉ nói đơn giản rằng một vương bài sát thủ khác am hiếu thuật dịch dung, có tạo nghệ cầm thuật phi phàm, một năm trước hoàn thành nhiệm vụ sau cùng, thoát ly Ám Bộ rồi không rõ tung tích.
Thôi Băng Duệ dẫn Vân Phi Dương đến đây, từ cầm âm nhiếp tâm mới suy đoán ra thân phận nàng.
Cho nên, cái này hoàn toàn trùng hợp.
Thanh Vũ cười nói:
– Theo ngươi đi giết người?
Thân phận đã bị vạch trần, nàng cũng không cần ấn tàng, mặc dù bị Vân Phi Dương ôm như thế, vẫn rất bình tĩnh.
Đây chính là tố chất một đỉnh phong sát thủ, không bởi vì thời gian dài không xuất thủ mà quên mất.
Vân Phi Dương chân thành nói:
– Theo ta đi làm một phen sự nghiệp.
Phốc xích.
Thanh Vũ cười, cười rất mê người.
Nàng nói:
– Ta Vũ Thanh Vũ, chỉ là một giới nữ lưu, không có dã tâm như đàn ông các ngươi, cũng không muốn thành lập phong còng vĩ nghiệp gì, chỉ muốn bình bình đạm đạm sinh hoạt.
Vân Phi Dương ngạc nhiên nói:
– Vũ Thanh Vũ là nghệ danh, hay tên thật?
Vũ Thanh Vũ nói:
– Nghệ danh tên thật, không phải đều là tên sao?
– Đúng thế.
Vân Phi Dương cười nói:
– Vậy ngươi nhất định phải theo ta.
Vũ Thanh Vũ nói:
– Tại sao?
Vân Phi Dương nói:
– Ta là vân, ngươi là vũ, hai ta tự nhiên muốn cùng một chỗ
Vân Vũ.
Vũ Thanh Vũ khẽ giật mình.
Tên này thật không biết xấu hổ, quá bẩn thỉu.
Nàng cười nói:
– Nếu ta họ Phong, có phải muốn cùng ngươi nhất khởi phong vân giao tế không?
– ừm, cũng được.
Vân Phi Dương không biết xấu hổ cười rộ lên.
Xoát.
Vũ Thanh Vũ tránh khỏi, cùng hắn bảo trì một khoảng cách, nói:
– Vân thành chủ, ta trả lại toàn bộ bạc thưởng, còn mời trở về thôi.
Nàng cự tuyệt.
Vân Phi Dương ngồi xuống, đổ rượu vào ly, nói:
– Ngại không đủ tiền?
Vũ Thanh Vũ chân thành nói:
– Ta chỉ muốn sinh sống một cách bình thường.
Ba.
Chén rượu trong tay Vân Phi Dương hóa thành bột, lạnh lùng nói:
– Không ai có thế cự tuyệt ta.
Vũ Thanh Vũ cười nói:
– Vân Phi Dương, ngươi rất mạnh, nhưng Vũ Thanh Vũ ta không phải tùy tiện có thể bị uy hiếp.
– Tốt.
Vân Phi Dương giơ bàn tay lên, nói:
– Lương tháng 50 vạn, đi Thiết Cốt Thành với ta!
Lấy tính cách tên này, nếu đối diện là nam nhân đã sớm một quyền đánh ngã, dùng các loại độc dược bức bách đối phương theo mình.