Truyện Siêu Thần Yêu Nghiệt - Vân Phi Dương - Chương 394
Thật bị Vương gia chủ nói đúng.
Vân Phi Dương nghèo đến điên, vì có thể mau chóng đế Thiết Cốt Thành phát triển, hắn hận không thế đi ăn cướp hết các gia tộc có tiền.
-Ca.
Thôi Băng Duệ đi lên trước, nói:
– Thế nào?
Vân Phi Dương cười nói:
– Cự tuyệt.
– Mẹ nó chứ.
Thôi Băng Duệ chửi ‘âm lên, nói:
– Những gia tộc này thật không biết điều.
Hắn vỗ bộ ngực, nói:
– Ca, ngươi yên tâm, ta toàn lực ủng hộ ngươi, trời sáng sẽ dẫn người tiến về Thiết Cốt Thành, đừng nói 50 vạn lệ phí vào thành, 1000 vạn ta cũng xuất.
Nói những thứ này, tâm hắn lại rơi lệ, 50 vạn lệ phí vào thành, quả thực có chút quá nhiều.
Ba.
Vân Phi Dương vỗ bả vai hắn, nói:
– Không hổ là huynh đệ, vậy 1000 vạn đi đi.
-A!
Thôi Băng Duệ kém chút khóc, nói:
– Đại ca, ta chỉ tùy tiện nói một chút thòi, ngươi đừng coi là thật nha.
Vân Phi Dương đánh vào trước ngực hắn, nói:
– Ta nói đùa, Thôi gia ngươi vào Thiết Cốt Thành, một phân tiền cũng không thu, mua đất kinh doanh ca cũng miền cho ngươi.
– Vậy thì tốt!
Thôi Băng Duệ cười rộ lên.
Vân Phi Dương phất phất tay, nói:
– Ta tại Thiết Cốt Thành đợi ngươi.
Thôi Băng Duệ nói:
– ưm.
Ngoài thành.
Vũ Thanh Vũ ẩn trên tàng cây.
Nàng thay đổi một thân áo đen bó sát người, phác hoạ ra dáng người xinh xắn lanh lợi. Dưới ánh trăng, càng hiện ra một trương gương mặt trắng noãn như ngọc.
Đây là một sát thủ xinh đẹp.
Vân Phi Dương từ nội thành đi ra, cười nói:
– 50 vạn lương tháng cũng
không dể cầm đầu, ngươi ít nhất phải chứng minh năng lực mình, đạt được ta tán thành.
Vũ Thanh Vũ cười nói:
– Như thế nào mới có thể được ngươi tán thành?
Ba.
Vân Phi Dương vỗ tay một cái.
Tật Phong Kiếm Xỉ Hổ từ chỗ tối xông ra, hắn cưỡi lên, nói:
– Đuổi theo tốc độ khế ước thủ của ta, không bị bỏ lại quá xa.
Vũ Thanh Vũ nói:
– Được.
Xoát.
Đột nhiên, Tật Phong Kiếm Xỉ HỔ biến mất.
Thần sắc Vũ Thanh Vũ biến đổi, vội vàng giẫm thân pháp đuổi theo.
Xoát!
Giữa rừng núi u ám, Tật Phong Kiếm xỉ Hổ chợt lóe lên, tốc độ tuy không triệt đế thế
hiện, nhưng đã rất nhanh.
Vũ Thanh Vũ chỉ có tu vi Vũ Tòng sơ kỳ, lại như một con bướm uyến chuyển nhảy múa, theo sát phía sau, không những không có bị bỏ lại, khoảng cách còn càng kéo gần.
Linh Niệm Vân Phi Dương bắt được nhất cử nhất động nàng, hài lòng nói:
– Có thể thi triển Quỷ Bộ tựa như con bướm nhảy múa, thiên phú dị bẩm.
Vũ Thanh Vũ là một nhân viên tình báo hắn cần, nhân viên tình báo tốc độ là trọng yếu
nhất, như thế mới có thể truyền tin tức càng nhanh!
– Một Vương bài sát thủ khác ở nơi nào, có chỗ đặc thù gì?
Vân Phi Dương rất chờ mong.
Ám Bộ có ba tên Vương bài sát thủ, trừ Độc Hạt, Ngọc H’ô Điệp ra, còn có một tên.
Người kia gọi Chuột Đất.
Như Độc Hạt nói, Chuột Đất càng thần bí, tư lịch cũng già nhất, dù Trương Hằng cũng chưa gặp qua chân dung hẳn, là
một cao thủ giỏi về ấn tàng cùng truy tung.
Ba đại Vương bài sát thủ.
Độc Hạt giỏi về ám sát, Ngọc Hồ Điệp giỏi về tốc độ, Chuột Đất giỏi về ẩn tàng truy tung.
Tu vi bọn họ đều đạt tới Vũ Tòng, cũng không phải một tay Trương Hằng bồi dưỡng, bọn họ chỉ bởi vì nguyên nhân nào đó mới tiến vào Ám Bộ, vì hắn hoàn thành nhiệm vụ.
Vân Phi Dương hi vọng mời chào ba người, lấy bọn họ làm trung tâm, chế tạo ra một hệ
thống tình báo hoàn mỹ.