Truyện Siêu Thần Yêu Nghiệt - Vân Phi Dương - Chương 512
Vân Phi Dương cuởi nói:
– Vê sau Thiết Cốt Thành, càng phồn hoa càng cường đại hon nơi nãy.
• ừm.
Ba người gật đau.
Nhưng vào lúc này, một lâo giả tu vi bất phàm rơi trước mặt bọn hân, nói:
– Ai là Vãn Phi Dương9
– Ta đáy.
Vân Phi Dương cười đáp.
Lão giả kia quan sát ti mi hẳn một phen, thản nhiên nói:
– Mời các ngươi theo lão phu tiến về chô ớ Đông Lăng Quận.
Khu vực phía nam Tố Long Thành.
Cỏ một khu nhã độc đáo.
Nơi này là sân nhó độc lập cho các quận quốc dự thi ớ lại, có thế nói rất hão hoa.
Bất quá.
Có thế vão trú, nhất định phải là bài danh trong một trăm Quán Quán Bàng.
Vãn Phi Duơng vừa vặn dược dửng chót báng, cho nẽn có tư cách vào ờ, mà nếu hán không nhập bàng thì chỉ có thể tim khách sạn vào ồ.
Bọn người Diệp Nam Tu di theo, tròng mầt muốn rơi ra ngoài.
Bời vì phía trước lấp lóe lưu quang Trận Pháp, phía trẽn nổi một khối đất lơ lừng, phía trẽn khối đất này kiến tao rất nhiêu sán nhó.
Vân Phi Duơng cũng kinh ngạc không thôi, lấy trận pháp thúc đẩy mành đất treo lơ lừng giữa trời, rồi kiến tạo ra sản nhò đặc biệt, phàm nhân thực biết chơi trò.
• Phia trén lả sản nhỏ cao dầng, chi cỏ thiên tài bài danh trước mười Quán Quân Bàng mới có thể vào.
Lão giá giái thich, chợt dũng tại một sân nhỏ, nói:
– Nơi này chính là chõ ở của các ngươi.
Ba người Diệp Nam Tu bước tởi, nhất thời vô cùng thất vọng, bời vì đó là mót gian đình vién rất phổ thõng, măt đất phú đây lá rụng, rõ ràng thật lâu không có quét dọn.
– Quá kém.
– Thời điếm chủng ta đi ngang qua. sân cảc Quận quốc khác đều rất khỏng tệ mà.
Diệp Nam Tu củng Hâc Mao rất bất mãn.
Quà nhiên.
Lão giá cưỡi lạnh, nói:
– Xếp hạng 100. có đình viện mièn phí ờ lại đã không tệ, còn ghét bó?
Nói xong quay người rời đi.
Nhin lão dầu rởí di. Diệp Nam Tu tức giận nói:
– Thái độ gì đây!
• Quá coi thường người khác!
Hâc Mao củng Khúc Vãn Ca cũng rất khó chịu.
– Tính toán làm gì.
Vân Phi Dương cưỡi nói:
– Chúng ta vào đi.
Ba người Diệp Nam Tu đè ép lửa giận đi vào, bảt đầu quét sạch lá rụng bẽn trong.
Tố Long Thành an bãi cái viện nãy cũng khá, dù có rách nát rối loạn một chút nhưng trài qua một phen quét dọn, cũng lộ ra thoáng đãng.
Hác hắc.
Quét don xong, Diệp Nam Tu nói:
– Phi Dưong ca, chúng ta đi ra ngoài dao mấy vòng, sẽ không quấy rây không gian của ngươi cùng chị dâu nữa.
Nối xong, mang theo Hắc Mao cùng Khúc Vãn Ca nhanh như chớp đi ra ngoài.
La Mục cũng bị cưỡng ép mang di.
Trong sân, chi còn lại Ván Phi Dương vá Lương Âm, mả Lương Ãm bới vi một tiếng chị dâu làm cho khuôn mặt nhỏ ừng đỏ.
– Đi thôi.
Ván Phi Dương cười nói:
– Chúng ta ra ngoài dạo một vòng, nhin xem Tố Long Thành này có gì hot.
– ừm.
Lương Âm gật đầu.
Hai người đi ra ngoài, nhưng vừa đi chưa được mấy bước, đã thấy một cóng tứ ca. đươc hạ nhán dán đường đi tói.
Này người hình dáng không tệ, nhưng trên mặt lại ngao nghê, hân thán nhiên nói:
– Ngươi chính là Vãn Phi Dương9
– Không sai.
Vân Phi Dương cười hòi.
– Có việc gì?
Người tré tuối chí sân nhó, nghiến răng nghiến lợi nói:
– Nơi này vổn là của Lý Tê ta, kết quà lại bị ngưoi cướp đi.
Nguyên lai hán lã người đã tửng xếp 100, về sau trờ thành kè đáng thương bị Vân Phi Dương đấy xuống.
Nói thật.
Sân miẻn phí không quan trọng.
Quan trọng lã, có thể nằm trong top 100 Quán Quân Bảng là vinh diệu đối với rất nhiều tuấn kiêt. là chứng minh thực lực.
Lý Tê tiến vào một trám người đứng đầu, đă từng được hướng phong quang vô hạn. được vạn người đông lứa kính nế tại Quận quốc cúa minh.
Nhưng.
Bị gạt ra khỏi top 100, loại đãi ngộ nãy rõ ràng giâm xuống.
– Có ý tú gi?
Vân Phi Dương có chút không hiếu hỏi tiếp.
Hân chưa nghe nói qua Quán Quản Bảng, cũng không biết mình có sản nhò miền phí vì chen vào mót trám người đứng đầu.
Lý Tê lạnh lùng nối:
– Vân Phi Dương, ta hiộn tại trịnh trọng khiêu chiến ngươi!
Muốn đoạt về vinh diệu thuộc về minh, nhất định phái đành bại Vân Phi Dương, lúc đó có thế lân nữa tiến vão Quán Quân Bảng.
Vân Phi Duơng phiền muộn.
Hán tốn nửa tháng đi đường tiến vào Tố Long Thành, chuẩn bị mang theo nữ nhân cúa minh đi chơi, lại đụng phái người bị bệnh.
– Hừ hừ.
Lý Tê ngạo nghè nói:
– Tiếu tứ, không dám nhận chiến? Theo ta thấy, thiếu niên Thành chú nãy hơn phản nứa được ngưỏi ta đồn ra.
Trong ngôn ngữ tràn ngập xem thưởng.
Không thể không nổi.
Tên chiêm lứa rất tốt, ván Phi Dương vốn không hửng thú nhưng thấy bộ dáng hán cần ăn dòn, nẽn hỏi:
– Đấu ớ đáu?
-Thất tinh lôi đài.
Đi thỏi.