SÍNH LỄ CỦA TÔI LÀ MỘT TẤM VÉ SỐ - Chương 6
Nửa đêm thức dậy, tôi thấy phòng ngủ phụ vẫn sáng đèn.
Mẹ chồng đang ôm con trai mình mà khóc:
“Con à, con phải quản vợ con đi! Cứ để nó chăm sóc mẹ như vậy, mẹ không còn mạng mà sinh cháu cho con đâu!”
“Mẹ, Tiểu Tiểu từ nhỏ được nuông chiều, không biết làm việc nhà là chuyện bình thường. Mẹ ráng nhịn chút đi…”
Bà ta lập tức gào to hơn, nhưng lại hạ giọng khi nhận ra quá ồn:
“Nhịn nữa là mẹ c.h.ế.t đấy! Con nhìn xem mấy ngày nay bị nó “chăm” mà mẹ ra nông nỗi nào rồi!”
Lưu Diễn Tường im lặng.
Nhưng chịu không nổi sự mè nheo của mẹ mình, cuối cùng cũng gật đầu:
“Được rồi được rồi mẹ, đừng khóc nữa. Ngày mai con sẽ nói với cô ấy là công ty gặp khó khăn, thử xem có lấy được số tiền còn lại trong tay cô ấy không.”
Sáng hôm sau, Lưu Diễn Tường làm đúng kế hoạch — mở lời mượn tiền tôi. Dĩ nhiên là tôi đồng ý.
Không đồng ý thì sao diễn tiếp được vở sau?
Chờ anh ta rời nhà, tôi lập tức lấy điện thoại gọi cho cô bạn thân mở tiệm spa.
Thấy tôi hiếm khi trang điểm, mẹ chồng ngạc nhiên:
“Tiểu Tiểu, con định ra ngoài à?”
“Vâng ạ, mẹ. Con đặt hẹn làm da mặt, tiệm quen có chương trình mới, nghe nói giúp trẻ ra mười tuổi luôn đó! Mà con còn hai lần miễn phí chưa dùng, nên tranh thủ đi trải nghiệm.”
Lời tôi nói đ.â.m trúng tim đen của mẹ chồng. Bà sống cả đời vì chồng vì con, chưa từng đầu tư cho bản thân.
Nghe bảo miễn phí, bà đã bắt đầu nao núng.
Tôi liền thuận thế mời bà đi cùng, chẳng mấy chốc đã dắt mẹ chồng đến spa.
Vừa vào cửa, viện trưởng đã đích thân ra tiếp. Tôi và cô ấy trao đổi ánh mắt — xem như ám hiệu đã thông.
Theo đúng kế hoạch, mẹ chồng được đưa đi trải nghiệm dịch vụ miễn phí.
Kỹ thuật viên là “nữ hoàng bán hàng” mà bạn thân tôi đặc biệt sắp xếp, dốc hết tuyệt chiêu dụ dỗ bà.
Mẹ chồng không chống đỡ nổi, cái gì cũng muốn thử.
Vừa được khen tới tấp, bà cười toe toét, khoe cả răng vàng.
Chưa kịp hỏi giá, bà đã ký luôn vào gói dịch vụ làm đẹp — thậm chí không buồn đọc hợp đồng.
Thấy kế hoạch đã thành bảy tám phần, tôi lấy cớ phải về nhà lấy tài liệu cho chồng.
Nhưng thật ra là thẳng tiến trung tâm đổi thưởng.
Khi số tiền trúng độc đắc vào tài khoản, bạn thân tôi cũng nhắn tin:
[Bà già đã cắn câu, trọn gói full combo!]
Tôi cười đắc ý — bà mẹ chồng yêu quý của tôi ơi, con trai bà vì tài sản của cha mẹ tôi mà tính toán từng ly từng tí.
Tôi tính lại với bà một chút, có quá đáng không nhỉ?
Bữa tối, Lưu Diễn Tường nhìn gương mặt bóng loáng đầy collagen của mẹ mình, định hỏi gì đó thì bị tôi cắt ngang bằng… một chiếc thẻ ngân hàng.
Tôi dịu dàng nói:
“Chồng à, trong thẻ có một triệu. Đây là toàn bộ tài sản ba mẹ em để lại, và cả sính lễ mẹ đưa cho em. Anh cầm tạm xoay sở chuyện công ty, thiếu thì mình nghĩ cách tiếp nha.”
Hai người trên bàn mắt sáng rực.
Lưu Diễn Tường không vội nhận thẻ, mà cảm động đỏ hoe mắt, ôm chặt tôi:
“Tiểu Tiểu, em tốt với anh quá! Anh tuyệt đối không phụ lòng em!”
Tôi trong lòng buồn nôn — mùi nước hoa nam từng khiến tôi mê mẩn, giờ nghe còn khó chịu hơn nước cống, nhưng vẫn phải giả vờ dịu dàng:
“Vợ chồng mà anh, của chồng công vợ mà.”
Từ sau khi cầm thẻ, tần suất Lưu Diễn Tường về nhà giảm hẳn. Mỗi lần hỏi đều bảo bận xã giao, tôi thì càng khoái.
Từ khi sống lại, tôi luôn kiếm cớ tránh tiếp xúc thân mật. Dù sao anh ta cũng có Triệu Hoan Hoan quyến rũ rồi, tôi càng bớt phiền.
——–
Hôm đó, tôi đang đi chợ thì mẹ chồng gọi điện khóc lóc bắt về gấp.
Vừa ra khỏi thang máy đã thấy hành lang trước cửa nhà bị một đám đàn ông bặm trợn bao vây.
Tôi chen qua đám đông và đám người kia, đến gần mẹ chồng hỏi:
“Mẹ, có chuyện gì vậy ạ?”
“Tiểu Tiểu à, mẹ cũng không biết nữa, mấy người này bao vây mẹ đòi tiền, mẹ đâu có vay tiền gì đâu!”
Thấy tôi như thấy cứu tinh, bà ôm lấy tôi, khóc nức nở.
Sau khi hỏi rõ, tôi mới biết: bà… vay tiền online để làm đẹp!
Hàng xóm xung quanh bắt đầu bàn tán:
“Hèn gì dạo này da mặt mẹ Lưu căng bóng, chắc là đổ cả đống tiền vào làm đẹp rồi!”
“Tôi nghe bọn đòi nợ bảo là làm hơn trăm ca, bảo sao nhìn như thiếu nữ!”
Tôi giả vờ luống cuống, dịu dàng trách:
“Mẹ ơi, dù có thích làm đẹp thì cũng không thể vay tiền chứ! Tiền lãi chồng lãi đã hơn một triệu rồi, nhà mình làm gì có từng ấy!”