Sở Thiếu Quay Đầu, Ngày Ngày Ăn Vả - Chương 57
“Ngô Thần Thần, cô đừng ở đó mà nói nhăng nói cuội nữa.”
“Ngô Thần Thần, cô đừng ở đó mà nói nhăng nói cuội nữa.”
Joyce hét lớn, ra hiệu cho người làm tiễn Ngô Thần Thần ra về. Sở Mộ Bạch thấy cô ta đi rồi mới hướng ánh mắt về phía Thẩm Vân Hạ. Lúc này, Thẩm Vân Hạ vô cùng tức giận, dắt tay Tiểu Thành, Tiểu Nặc trở về phòng, đóng sầm cửa lại.
Tại phòng khách, mọi người cũng giải tán hết, ai về phòng đó. Duy chỉ có một mình Sở Mộ Bạch còn ngồi lại trên ghế sofa, trầm tư nghĩ ngợi. Anh đã trách làm Thẩm Vân Hạ, trong lòng vô cùng áy náy. Tuy nhiên, với tình hình hiện tại, Sở Mộ Bạch không có ý định tìm cô để xin lỗi. Về phần mình, Joyce nhân chân rời khỏi phòng khách, không muốn để mọi người tập trung vào mình để hỏi tội.
“Tại sao cô ta lại xuất hiện ở đây chứ? Làm hỏng hết kế hoạch của mình.”
Sáng hôm sau, Thẩm Vân Hạ để cho hai đứa nhỏ ngủ say, còn mình thì đi xuống tầng một ăn sáng với mọi người. Chuyện hôm qua là hiểu lầm, Sở Mộ Nhiên không có lý do để gây sự với cô nữa, bố mẹ chồng cũng không đả động gì tới.
“Con muốn ly hôn sao?” ông Sở nhìn Thẩm Vân Hạ hỏi lại. Không do dự, cô gật đầu ngay lập tức. Thông qua chuyện vừa rồi, Thẩm Vân Hạ càng thêm khẳng định rằng cô và Sở Mộ Bạch không hợp nhau, có kéo dài cũng hàn gắn được gì. Vậy thì, giải thoát cho nhau đi.
Sở Mộ Bạch nhìn Thẩm Vân Hạ cười khẩy, cho rằng mình hiểu cô hơn ai hết. Chẳng qua Thẩm Vân Hạ đang muốn làm giá, tỏ vẻ mình là người quan trọng trong ngôi nhà này. Buông đũa xuống, Sở Mộ Bạch khoanh tay lại, người hơi ngả về sau nói: “Sớm không ly hôn, muộn không ly hôn mà lại ly hôn vào đúng lúc này. Thẩm Vân Hạ, cô lại tính bày trò gì nữa đây? Tôi nói cho cô biết trước, một khi đã ly hôn thì đừng có hối hận.”
Trước giờ Sở Mộ Bạch luôn nghĩ, một khi đã bước chân được vào nhà họ Sở, Thẩm Vân Hạ sẽ không bao giờ chịu buông tay. Cô đã tìm mọi cách để lên giường với anh, sinh con cho anh, không lý nào lại chấp nhận ra đi với hai bàn tay trắng. Tính cách của Thẩm Vân Hạ, Sở Mộ Bạch anh còn lạ gì nữa.
“Vậy thì anh lầm to rồi.”
Thẩm Vân Hạ cười khẩy, tỏ vẻ khinh thường Sở Mộ Bạch. Dứt lời, cô đưa tờ giấy ly hôn để trước mặt Sở Mộ Bạch, bảo anh đọc cho kỹ.
“Sở Mộ Bạch, đơn ly hôn tôi đã soạn xong, chữ ký cũng đã ghi ở phía dưới. Anh có thể xem qua, hy vọng chúng ta sẽ kết thúc trong êm đẹp.”
Vốn dĩ Thẩm Vân Hạ đã muốn rời khỏi nhà họ Sở từ lâu, tuy nhiên cô còn chần chừ vì vướng bận hai đứa con. Đến bây giờ suy nghĩ của cô đã khác, thà hạnh phúc một mình còn hơn phải sống trong ngôi nhà không có tình yêu thương. Thẩm Vân Hạ định rằng sau khi ly hôn, cô sẽ đi làm trở lại, ba mẹ con cùng nhau sống thật hạnh phúc. Không có Sở Mộ Bạch, không có Joyce độc ác bên cạnh, cuộc sống của họ chỉ toàn màu hồng mà thôi.
Cầm tờ giấy ly hôn trên tay, Sở Mộ Bạch chậm rãi đọc từng dùng. Anh không nghĩ Thẩm Vân Hạ lại nói thật, còn sẵn sàng ly hôn với anh. Lúc này, Sở Mộ Bạch vừa tức giận vừa bất ngờ trước hành động của cô, trong lòng lại nhói đau. Rốt cuộc, vì sao mọi chuyện lại đến nông nỗi này?
Trong lúc anh xem đơn ly hôn, bà Ân Hiểu Cầm thở ra một hơi dài thườn thượt, nhìn Thẩm Vân Hạ hỏi:
“Con đã suy nghĩ kỹ chưa?”
“Dạ rồi mẹ. Ban đầu vì nghe lời mẹ nên con mới về đây, nếu không thì… con cũng chẳng muốn sống chung một nhà với anh ta làm gì. Bao nhiêu đó là quá đủ rồi, con muốn ra đi càng sớm càng tốt.”
Khác với một Thẩm Vân Hạ nhẫn nhục, chịu đựng, cô bây giờ đủ tự tin để gánh vác trên vai trách nhiệm nuôi Tiểu Thành và Tiểu Nặc. Chỉ cần Sở Mộ Bạch ký giấy, ba mẹ con cô sẽ được tự do. Nghĩ tới việc được sống lại trong căn nhà cũ với đầy ắp kỷ niệm, Thẩm Vân Hạ vui mừng khôn xiết.
“Ký giấy đi anh. Để coi khi ly hôn rồi, ai mới là người chịu thiệt thòi.”
Sở Mộ Nhiên nói thêm vào, vẻ mặt vô cùng hào hứng. Joyce không nói gì, lặng lẽ quan sát thái độ của Sở Mộ Bạch. Nếu là trước đây, anh sẽ không suy nghĩ mà ký ngay, sao bây giờ lại thành ra do dự đến vậy? Chẳng lẽ… Sở Mộ Bạch thật sự có cảm tình với Thẩm Vân Hạ rồi sao?
Từ lúc cầm tờ đơn xin ly hôn, Sở Mộ Bạch không nói thêm một lời nào, cứ dán mắt vào đó. Ăn xong bữa sáng, Thẩm Vân Hạ đứng dậy nói với Sở Mộ Bạch:
“Khi nào ký xong thì nói với tôi. Sau đó, chúng ta sẽ dắt tay nhau ra tòa.”
Thẩm Vân Hạ đã quyết, không muốn giam tuổi thanh xuân của mình trong nhà họ Sở thêm một giây phút nào nữa. Thời gian qua cô đã cố gắng hết sức để vun vén cho cái gia đình nhỏ của mình nhưng đáng tiếc, Sở Mộ Bạch lại không hề chung tay góp sức. Lòng đã cạn, tình cũng tan, hà cớ gì phải bám lấy nhau chi cho đau khổ.
Tối hôm đó, bà Ân Hiểu Cầm đi tới trước phòng Thẩm Vân Hạ rồi gõ cửa. Cánh cửa bật mở, cô nhìn mẹ chồng:
“Mẹ!”
“Con có thể nói chuyện với mẹ một chút không?”
“Dạ được.” Thẩm Vân Hạ quay vào trong dặn Tiểu Thành coi em, còn bản thân mình thì đi ra ngoài vườn với bà Ân Hiểu Cầm.
Giữa khuôn viên nhà họ Sở, mẹ chồng nàng dâu bắt đầu trò chuyện. Cầm lấy tay Thẩm Vân Hạ, bà Ân Hiểu Cầm bắt đầu khuyên nhủ:
“Vân Hạ, con chuyển về đây sống được bao lâu rồi?”
Thẩm Vân Hạ lẩm nhẩm tính, nở nụ cười bảo: “Cũng được ba tháng rồi mẹ .”