Sở Thiếu Quay Đầu, Ngày Ngày Ăn Vả - Chương 71
Tiểu Thành và Tiểu Nặc ôm chân Thẩm Vân Hạ khiến Sở Mộ Bạch phải từ bỏ ý định trước mặt con cái. Thẩm Vân Hạ tát cho anh một bạt tai, trừng mắt nhìn Sở Mộ Bạch rồi dắt theo hai đứa nhỏ đi qua phòng khách, khóa trái cửa lại. Cô không muốn nhìn thấy Sở Mộ Bạch, càng không muốn anh bước vào phòng mình.
Thẩm Vân Hạ đi rồi, Sở Mộ Bạch ngồi thụp xuống, vò đầu bứt tóc vì hối hận với những chuyện mình đã làm. Anh thừa nhận mình đã hành động thiếu suy nghĩ, nông nổi nên mới khiến cô cảm thấy ghê tởm. Do đó, Sở Mộ Bạch đứng dậy, tìm đến phòng khách nơi Thẩm Vân Hạ đang ở để nói lời xin lỗi với cô.
“Cốc! Cốc! Cốc!”
Nghe có tiếng gõ cửa chậm chạp ở bên ngoài, Thẩm Vân Hạ biết ngay đó là Sở Mộ Bạch nên cô không lên tiếng. Không thấy bên trong có hồi âm gì, Sở Mộ Bạch bắt đầu đứng nói chuyện một mình:
“Vân Hạ, anh… xin lỗi. Thật ra anh không có cố ý đâu nhưng mà…”
Ngập ngừng một lát, Sở Mộ Bạch nói tiếp: “Anh không muốn thấy em đi cùng với Đặng Tư Thành.”
Sở Mộ Bạch đã nói ra hết những suy nghĩ của mình nhưng Thẩm Vân Hạ vẫn không có mảy may một chút cảm động. Những gì Sở Mộ Bạch đã làm đã ăn sâu vào tâm thức của cô, không thể nào quên được. Cô thật sự muốn Sở Mộ Bạch hiểu được rằng cuộc hôn nhân của họ không thể cứu vãn được nữa để buông tay. Tiếc là, Sở Mộ Bạch lại là người có tính chiếm hữu và chinh phục cao.
“Vân Hạ, tha lỗi cho anh có được không?”
Sở Mộ Bạch đứng bên cửa cầu xin hết lần này đến lần khác nhưng Thẩm Vân Hạ vẫn im hơi lặng tiếng. Cuối cùng, cô đứng dậy đến bên công tắc điện rồi tắt đèn, chấm dứt hy vọng của Sở Mộ Bạch. Nhận ra Thẩm Vân Hạ đã ngủ, Sở Mộ Bạch đành trở về phòng. Hôm nay, anh đã phạm thêm một sai lầm lớn, e là khó mà chuộc tội được.
“Thẩm Vân Hạ, phải làm sao thì em mới chấp nhận anh đây?”1
Không được Thẩm Vân Hạ tha thứ, Sở Mộ Bạch lại càng quyết tâm có cô cho bằng được. Bằng cách này không được thì cách khác, Sở Mộ Bạch anh chưa bị khuất phục bao giờ.
Ngày hôm sau, Sở Mộ Bạch muốn dành tặng cho cô một bất ngờ nên đã ra ngoài từ sớm. Anh dùng tiền mua một căn biệt thự gần biển với một chiếc siêu xe mới được nhập khẩu về nước. Có được trong tay những thứ mình muốn, Sở Mộ Bạch đinh ninh rằng Thẩm Vân Hạ sẽ bỏ qua chuyện cũ cho anh. Đây cũng chính là cách mà anh dùng để lấy lòng những người phụ nữ khác.
Tối đến, Sở Mộ Bạch qua phòng Thẩm Vân Hạ rồi gõ cửa. Một giây sau, cánh cửa vừa bật mở liền ngay lập tức có dự định đóng lại.
“Khoan đã! Chúng ta nói chuyện một chút đi!”
“Tôi không có gì để nói cả.” Thẩm Vân Hạ trả lời.
Đứng cách nhau một khoảng nhỏ, Sở Mộ Bạch lên tiếng đe dọa: “Nếu em không chịu dành cho tôi một chút thời gian, tối nay em đừng hòng ngủ yên được.”
Tiểu Thành và Tiểu Nặc vừa chợp mắt, Thẩm Vân Hạ không muốn làm ồn để chúng tỉnh dậy. Do đó, cô thở ra một hơi dài thườn thượt rồi lại khép cửa đi theo anh.
Ra đến bên ban công tầng hai, Sở Mộ Bạch chỉ tay xuống bãi giữ xe, đưa mắt ra hiệu cho cô. Tuy nhiên, Thẩm Vân Hạ không có tâm trạng để cùng anh tán gẫu: “Chuyện gì?”
“Em nhìn thử xem.”
Thẩm Vân Hạ nhìn xuống gara, bất lực nói: “Không thấy gì cả.”
“Anh mua chiếc xe đó cho em. Có thích không?”
“Tôi không thích lái xe.” Thẩm Vân Hạ thẳng thắn từ chối tâm ý của Sở Mộ Bạch. Anh ta đang muốn dùng tiền để mua chuộc cô sao, đừng có mơ.
Sở Mộ Bạch hơi hụt hẫng. Anh thừ ra một chút rồi tiếp tục đưa cho cô một bản hợp đồng mua bán một căn biệt thự ven biển:
“Gì nữa đây?”
“Em xem đi.”
Thẩm Vân Hạ vừa lật ra trang đầu tiên đã thở dài, trả lại cho anh: “Tôi có nhà rồi, không cần sống ở căn biệt thự này đâu. Anh muốn làm gì thì làm, tôi không có ý định về đây sống. Nếu anh cảm thấy mình nhiều tiền quá không biết làm gì thì có thể làm từ thiện, biết đâu tích được chút công đức.”
Trước khi trở về phòng, Thẩm Vân Hạ lắc đầu nói: “Mất thời gian.”
Hóa ra, sau bao nhiêu chuyện Sở Mộ Bạch đã làm, anh ta vẫn không thực tâm muốn sửa chữa lỗi lầm. Nếu cậy mình có tiền mà phủi sạch quá khứ thì đúng là không xứng đáng làm bố của các con cô, đừng nói đến chuyện muốn hàn gắn với cô. Sở Mộ Bạch không biết và sẽ không bao giờ biết điều gì là quan trọng nhất đối với mỗi con người. Có lẽ… anh ta nên đầu thai lại ở kiếp khác để học cách sống tử tế hơn. Mà không, người như Sở Mộ Bạch chắc gì đã được đầu thai, hoặc có đầu thai cũng chưa chắc được làm người.
Thẩm Vân Hạ đi rồi, Sở Mộ Bạch mới biết đây không phải là những thứ cô cần. Khác với những người phụ nữ kia, vât chất chỉ khiến cô coi thường anh hơn mà thôi. Hiểu rõ điều đó, Sở Mộ Bạch càng thêm trân trọng Thẩm Vân Hạ.
Ngày hôm sau, nhân lúc Thẩm Vân Hạ xuống bếp chuẩn bị đồ ăn cho hai đứa nhỏ, Sở Mộ Bạch đã sang phòng nói chuyện với hai đứa con: “Tiểu Thành, Tiểu Nặc, lại đây bố nói này!”
“Vâng ạ!”
Hai đứa nhỏ chạy tới, Sở Mộ Bạch ôm chúng vào lòng rồi đưa đồ chơi mình mới mua cho con.
“Thích không?”
“Dạ thích.”