Sở Thiếu Quay Đầu, Ngày Ngày Ăn Vả - Chương 86
Thẩm Vân Hạ với tay lấy cái túi xách ở bên cạnh, lấy trong đó ra những tấm ảnh, những đoạn video chứng minh Sở Mộ Bạch ngoại tình, có con riêng với Joyce, bắt cô rời xa con, lăng nhăng với Ngô Thần Thần để Đặng Tư Thành nhờ người làm hồ sơ giúp cô gửi lên Tòa án.
“Đây là những gì em thu thập được.”
Đặng Tư Thành nhìn qua liền mỉm cười nói với cô: “Em yên tâm, lần này hắn không thể không ký đơn ly hôn được nữa rồi.”
Ngay khi Thẩm Vân Hạ dọn ra khỏi nhà, Sở Mộ Bạch đã cho cấp dưới theo dõi cô. Do đó, khi biết tin Thẩm Vân Hạ muốn đơn phương ly hôn với mình, Sở Mộ Bạch đã dùng tiền mua chuộc Tòa án. Ngày Thẩm Vân Hạ đến tham gia hòa giải, cô bắt gặp Sở Mộ Bạch gặp riêng thẩm phán rồi lái xe rời đi, không đồng ý hòa giải. Nhanh chóng hiểu ra ý đồ của Sở Mộ Bạch, Thẩm Vân Hạ đến nhà họ Sở tìm anh.
Thấy Thẩm Vân Hạ trở về, Sở Mộ Nhiên ngạc nhiên ra mặt. Cô ta còn chưa kịp hỏi thì Thẩm Vân Hạ đã lên tiếng trước: “Tôi muốn gặp Sở Mộ Bạch để nói chuyện ly hôn.”
“Ở trên lầu.”
Biết Thẩm Vân Hạ không có ý định nối lại tình xưa, Sở Mộ Nhiên không có lý do gì để ngăn cản. Thẩm Vân Hạ đùng đùng đi lên lầu, không thèm gõ cửa mà cứ vậy xông vào. Nhìn thấy Thẩm Vân Hạ, Sở Mộ Bạch tưởng cô muốn hàn gắn nên vui mừng ra mặt:
“Sao em lại tới đây?”
“Anh biết rồi còn hỏi.”
Lúc ra khỏi Tòa án, Sở Mộ Bạch đi cửa sau nên anh không nghĩ Thẩm Vân Hạ nhìn thấy mình. Ai ngờ cô đến sớm hơn dự kiến, thấy anh bước vào phòng Thẩm phán nên theo dõi từ lúc đó. Kết quả, việc Sở Mộ Bạch làm khiến cô tức giận.
“Ý em là sao?”
Sở Mộ Bạch vẫn không hiểu chuyện gì dang xảy ra. Anh nhìn Thẩm Vân Hạ bằng ánh mắt ngờ vực, tò mò muốn biết lý do cô tới tìm mình. Nếu như Thẩm Vân Hạ đã suy nghĩ lại, không muốn ly hôn nữa thì quá tốt. Đằng này…
“Đừng tưởng tôi không biết anh đã làm gì trong phòng của Thẩm phán. Sở Mộ Bạch, tại sao đến giờ này anh vẫn còn ngoan cố như vậy chứ? Chỉ một chữ ký thôi, chúng ta có thể giải thoát cho nhau mà.”
Thẩm Vân Hạ không cảm nhận được tình yêu anh dành cho cô, hoặc cũng có thể cô chưa từng nghĩ tới chuyện đó. Sau những việc Sở Mộ Bạch đã làm với cô và hai đứa nhỏ, trái tim của Thẩm Vân Hạ không còn rung động được nữa rồi. Cô không yêu anh, chỉ muốn thoát khỏi sự ràng buộc này mà thôi.
“Thứ chúng ta có chỉ là một cuộc hôn nhân và hai đứa con. Anh đã không thể cho tôi được cuộc sống mà tôi muốn, tôi cũng không thể cho anh tình yêu, vậy thì… ly hôn đi.”
Đến cuối cùng, Thẩm Vân Hạ vẫn nhất quyết ly hôn với anh. Sở Mộ Bạch hy vọng cô có thể suy nghĩ lại: “Anh không muốn ly hôn. Chúng ta… có thể làm lại từ đầu được không?”
Vẫn là câu nói đó, Thẩm Vân Hạ đã nghe tới mức nhàm cả lỗ tai rồi. Cô cảm thấy Sở Mộ Bạch dường như vẫn chưa hiểu nguyên nhân cô muốn ly hôn. Thẩm Vân Hạ thở hắt ra một hơi, khẳng định lại với anh một lần nữa về quyết định của mình:
“Dù anh có làm cách gì đi chăng nữa thì tôi vẫn sẽ ly hôn cho bằng được.”
Trong ánh mắt của Thẩm Vân Hạ tràn đầy sự quyết định. Đối với cô, ly hôn với Sở Mộ Bạch là chuyện tất yếu phải xảy ra.
Không thể thay đổi được ý định của Sở Mộ Bạch, Thẩm Vân Hạ lập tức rời khỏi đó. Nếu chẳng phải vì chuyện ly hôn giữa hai người, cô cũng không muốn đặt chân tới ngôi nhà này thêm một lần nào nữa. Một ngôi nhà chỉ chứa đựng toàn những chuyện đau thương thì trở về để làm gì.
Biết Thẩm Vân Hạ đã động lòng với Đặng Tư Thành, Sở Mộ Bạch tìm cách gần gũi hai đứa nhỏ nhiều hơn. Ngày hôm nay, sau giờ làm, Sở Mộ Bạch mua đồ chơi với thức ăn đến ăn cơm cùng với mẹ con Thẩm Vân Hạ. Thấy có chuông cửa, cô ra mở thì chạm mặt anh. Sợ bị cô đuổi đi, anh vội vã nói:
“Tôi đến thăm con.”
“…”
Thẩm Vân Hạ không nói gì, chỉ nép người sang một bên để anh vào nhà. Cứ tưởng cô sẽ ngăn cản nhưng không, Thẩm Vân Hạ để anh vui đùa cùng hai đứa nhỏ. Bọn chúng vừa mới khỏe lại, cô không muốn hai đứa nhỏ buồn, càng không có ý định chia cắt bố con họ. Những gì Sở Mộ Bạch đã làm cô hiểu hơn ai hết, không muốn mình lặp lại sai lầm đó từ anh.
“Bố!”
“Bố ơi!”
Hai đứa nhỏ nhanh chóng quên đi những gì Sở Mộ Bạch đã làm, quấn quít lấy anh. Đây là lần đầu tiên một nhà bốn người họ ăn cơm chung, không ai nói với nhau câu nào, chỉ có Sở Mộ Bạch và Thẩm Vân Hạ thay phiên gắp thức ăn cho con mà thôi.
Trong lúc ăn, Sở Mộ Bạch chú ý sắc mặt của Thẩm Vân Hạ, hy vọng tìm cách được nụ cười trên môi của cô. Nhưng không, trong mắt Thẩm Vân Hạ chỉ có hình ảnh của hai đứa nhỏ mà thôi. Khi anh định găp thức ăn cho cô, Thẩm Vân Hạ nghiêng chén sang một bên, từ chối việc thể hiện tình cảm vợ chồng này.
“Đừng quan tâm tới tôi.”
Sau bữa tối, Sở Mộ Bạch nói với Thẩm Vân Hạ: “Anh muốn đưa hai đứa nhỏ đi chơi, em đi cùng được không?”
Thẩm Vân Hạ gật đầu.