Sở Thiếu Quay Đầu, Ngày Ngày Ăn Vả - Chương 91
Sau khi thực hiện các kiểm tra, bác sĩ nói rằng Thẩm Vân Hạ chỉ bị hoảng sợ quá độ mà thôi, tiêm một mũi thuốc an thần là ổn. Cô bị vết thương ngoài da, xử lý bằng thuốc sát trùng là không còn vấn đề gì cả. Muốn bồi đắp tình cảm với Thẩm Vân Hạ, Sở Mộ Bạch nói với người điều dưỡng:
“Để tôi làm được rồi.”
“Vâng.”
Sở Mộ Bạch lấy thuốc sát trùng cộng với một miếng bông gòn rồi ngồi xuống xử lý vết thương cho cô. Thẩm Vân Hạ nhìn anh với vẻ mặt hoài nghi: “Tại sao anh lại xuất hiện ở đó?”
“Lúc nào anh cũng đi theo bảo vệ em mà.”
“Có phải anh thuê người làm ra chuyện này không? Anh muốn tôi cảm động rồi tha thứ cho anh chứ gì?”
Từng sống chung với Sở Mộ Bạch một thời gian, cô thừa biết không có chuyện gì mà Sở Mộ Bạch không dám làm.
“Anh có điên cũng không đem tính mạng của em ra đùa giỡn. Nếu em chết đi, hai đứa nhỏ phải làm sao?”
Sở Mộ Bạch thừa nhận mình từng làm những chuyện tán tận lương tâm, không đáng được tha thứ. Tuy nhiên, sau những chuyện đã trải qua, anh muốn chinh phục cô bằng chính tình yêu của mình.
“Anh không nói dối tôi đấy chứ?”
“Sở Mộ Bạch anh dám làm dám nhận.”
Thẩm Vân Hạ tạm thời tin lời anh nói nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc cô sẽ quay về với Sở Mộ Bạch.
“Để tôi tự làm được rồi.”
Giật lấy tăm bông từ tay anh, Thẩm Vân Hạ tự sát trùng vết thương rồi băng bó lại. Lúc này, cô đột nhiên nhớ tới hai đứa nhỏ đang ở nhà liền nhìn Sở Mộ Bạch:
“Nếu chuyện này không phải anh làm thì chắc chắn người đó rất hận tôi. Hai đứa nhỏ…”
Hiểu ý của cô, Sở Mộ Bạch lái xe đưa Thẩm Vân Hạ về tới nhà. May sao lúc này bọn trẻ vẫn đang chơi với nhau, chưa bị ai tiếp cận.
“Mẹ ơi, con đói bụng.”
“Đợi mẹ một chút, sẽ có cơm ăn ngay.”
Không thể nấu cơm được nữa, Thẩm Vân Hạ đành đặt đồ ăn ngoài, bao gồm luôn cả phần của Sở Mộ Bạch xem như là một lời cảm ơn. Điện thoại Sở Mộ Bạch đổ chuông, người gọi đến là cấp dưới của anh:
“Đã tìm ra danh tính của người lái chiếc xe đó.”
“Ai?”
Nghe cấp dưới nêu danh tính, Sở Mộ Bạch không có gì bất ngờ. Anh chỉ lạnh lùng đáp: “Canh chừng cho cẩn thận, tôi sẽ tới đó ngay.”
Kết thúc cuộc gọi, Sở Mộ Bạch nói với Thẩm Vân Hạ rằng mình không thể ở lại ăn cơm với mẹ con.
“Người đó là ai?”
“Khi nào giải quyết xong anh sẽ nói cho em biết.”
Cứ vậy, Sở Mộ Bạch nhanh chóng rời đi, để lại Thẩm Vân Hạ ngơ ngác đứng đó. Anh ta lúc nào cũng vậy, chỉ thích hành động theo ý mình, chẳng bao giờ quan tâm đến cảm xúc của người khác.
“Đó là lý do vì sao tôi và anh không thể ở bên nhau.”
Mặc kệ Sở Mộ Bạch, Thẩm Vân Hạ quay sang chăm sóc hai đứa nhỏ.
Thất bại trong hành động, Ngô Thần Thần biết thế nào mình cũng sẽ bị điều tra. Do đó, sau khi trở về căn hộ chung cư, cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi định tẩu thoát sang nước ngoài. Ai ngờ khi vừa mở cửa, cấp dưới của Sở Mộ Bạch đã chờ sẵn ở bên ngoài:
“Gây chuyện xong rồi lại định bỏ trốn ư? Quá trễ rồi.”
Không lâu sau đó, Sở Mộ Bạch tới một căn nhà nơi cấp dưới của anh đang giam giữ Ngô Thần Thần. Vừa nhìn thấy Sở Mộ Bạch xuất hiện, Ngô Thần Thần đã run lên cầm cập.
“Sao? Gặp lại tôi đáng sợ thế kia à?”
Ngồi xuống trước mặt Ngô Thần Thần, Sở Mộ Bạch cười lạnh. Anh cũng sớm nghi ngờ là cô ta và kết quả không nằm ngoài dự đoán.
Đối diện với Sở Mộ Bạch, Ngô Thần Thần biết mình không thể thoát khỏi tay anh nên bắt đầu cầu xin:
“Mộ Bạch, chuyện lần này thật sự không phải do em cố ý đâu. Hình như em bị điên rồi, ngay cả chuyện giết người mà em cũng…”
Ngô Thần Thần sợ tới mức nói năng lắp bắp, mặt trắng bệch. Sở Mộ Bạch vốn nổi tiếng tàn nhẫn, không có chuyện gì mà anh ta không dám làm.
“Bây giờ cô biết sợ rồi sao?”
“Xin anh đó, tha cho em một lần này thôi. Dù sao thì Vân Hạ cô ấy cũng chưa bị thương gì, nên là…”
“Cô nói nghe dễ dàng quá rồi đó. Không bị thương nhưng chân lại chảy máu. Hay là tôi cũng cho cô chạy rồi lái xe đuổi theo có được không?”