Sở Thiếu Quay Đầu, Ngày Ngày Ăn Vả - Chương 92
Bị Sở Mộ Bạch hăm dọa, Ngô Thần Thần cứng họng, liên tục lắc đầu vì sợ hãi. Trầm ngâm một lát, Sở Mộ Bạch nói: “Bây giờ tôi cho cô hai sự lựa chọn. Một là tôi thả cô ra, chạy được bao xa thì chạy, tôi lái xe đuổi theo.”
“Không được đâu.”
“Hai là tôi chặt đứt một ngón tay của cô để cảnh cáo, sau đó cô lập tức rời khỏi thành phố, đi càng xa càng tốt, đừng bao giờ để tôi thấy mặt cô một lần nào nữa. Thấy sao, ý kiến này không tồi chứ?”
“Em xin anh, em biết lỗi rồi mà. Em…”
Sở Mộ Bạch sớm đã có quyết định từ trước, anh nháy mắt ra hiệu cho cấp dưới của mình xử lý cô ta. Ngay khi anh vừa bước ra khỏi cửa, tiếng hét thất thanh của Ngô Thần Thần đã vang lên. Kết quả, một ngón tay của cô nằm lăn lóc trên nền nhà, máu bắt đầu túa ra.
“Đây chỉ là cảnh cáo thôi đó. Nếu có lần sau, tôi nghĩ là cô không cần sống trên đời này nữa.”
Xử lý xong Ngô Thần Thần, Sở Mộ Bạch đi về nhà, chuẩn bị cho công cuộc theo đuổi lại vợ cũ. Ngày mai anh sẽ bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình.
Sáng hôm sau, khi Thẩm Vân Hạ vừa ra khỏi nhà thì đã thấy Sở Mộ Bạch đứng đó sẵn chờ cô. Vừa trông thấy anh, Thẩm Vân Hạ đã muốn quay trở vào nhà.
“Lên xe đi, anh chở em đi làm.”
“…”
“Hôm qua em gặp nguy hiểm, anh không thể để em đi một mình được.” Sở Mộ Bạch như biến thành một con người khác, đối xử với cô vô cùng dịu dàng. Mặc kệ anh, cô đặt một chiếc taxi để đi làm.
“Xin lỗi anh, tôi không có diễm phúc được chủ tịch Sở đưa đi đón về.”
“Em xứng đáng mà. Lên xe đi!”
Taxi vừa tới, Thẩm Vân Hạ đã nhanh chân chuồn mất. Không bỏ cuộc, Sở Mộ Bạch vẫn lái xe đi theo cô ở phía sau. Dù chỉ nhìn bóng lưng của cô thôi nhưng Sở Mộ Bạch vẫn bất giác bật cười:
“Mình chưa từng nghĩ là cô ấy lại quyến rũ đến như vậy. Thật là…”
Đến công ty, Thẩm Vân Hạ đi vào làm. Vừa ngồi xuống bàn làm việc thì cô đã thấy một bó hoa đỏ rực ở bên cạnh, trên đó kèm theo một tấm thiệp với lời nhắn:
“Chúc em một ngày làm việc tốt lành. Khi nào em tan làm, anh sẽ tới đón.”
Thẩm Vân Hạ cảm thấy sởn da gà vì những lời đường mật mà Sở Mộ Bạch dành cho mình. Cô không nghĩ rằng anh ta lại dùng cách sến sẩm này để theo đuổi mình. Vô ích thôi, cô đã sớm có quyết định rồi, mãi mãi không thay đổi.
Chiều hôm đó, Thẩm Vân Hạ ôm theo bó hoa hồng anh tặng ra khỏi công ty. Nhìn thấy Thẩm Vân Hạ, Sở Mộ Bạch vui vẻ tiến lại gần. Nhìn anh, cô mỉm cười rồi tiện tay mở nắp thùng rác, vứt bó hoa vào trong đó. Lúc này, cô đã có hẹn với Đặng Tư Thành nên tiến về phía anh, ngồi ở ghế phó lái.
“Sở Mộ Bạch, anh đừng trách tôi nhàn nhẫn. Nếu như không muốn bị giày vò thì nên thoát cho nhau.”
Bị ngó lơ, Sở Mộ Bạch cảm thấy không vui, định bỏ về nhà nhưng nghĩ đến việc Thẩm Vân Hạ vẫn đang bên cạnh Đặng Tư Thành, anh không sao yên lòng. Do đó, Sở Mộ Bạch lại tiếp tục theo dõi cô.
Trước khi hai người họ đi về, Sở Mộ Bạch đã nhanh chân hơn một bước, mua bó hoa khác đến đứng trước cửa nhà cô. Khi Thẩm Vân Hạ về tới nơi, anh liền xuất hiện trước mặt cô:
“Vân Hạ, tặng cho em.”
“Nếu muốn tặng cho tôi thì anh cứ vứt vô thùng rác là được. Thay vì cắm hoa trong bình, thùng rác có lẽ là nơi thích hợp nhất.”
Sở Mộ Bạch không ngu tới mức không hiểu được ý cô. Những gì Sở Mộ Bạch tặng, cô không nhận cũng không muốn nhìn, chỉ muốn vứt đi cho xong. Tuy vậy, Sở Mộ Bạch vẫn ngoan cố đứng trước cửa nhà cô. Lúc này, trời lại sắp đổ mưa.
“Anh định đứng đó đến khi nào nữa?”
“Khi nào em chấp nhận anh mới thôi.”
“Vậy thì anh cứ đứng đó đi.”
Thẩm Vân Hạ vào nhà, đóng cửa lại. Gió bắt đầu nổi lên, sấm chớp đùng đùng, nghe chừng không bao lâu nữa trời sẽ đổ mưa. Sở Mộ Bạch nhìn lên bầu trời đen kịt, tựa hứa với lòng sẽ không bỏ cuộc.
“Rào! Rào!”
Mưa trút xuống, người Sở Mộ Bạch dần dần ướt hết, hoa cũng rụng đi vài cánh. Khi gió thổi mạnh, người anh lại run lên bần bật, toàn thân thấm đẫm nước mưa.
Trời mưa được một lúc, Thẩm Vân Hạ tưởng rằng Sở Mộ Bạch đã về nên mới kéo rèm cửa nhìn xem. Cô giật mình khi thấy anh vẫn còn đứng đó, tay vẫn ôm khư khư bó hoa không buông. Thấy mưa không có dấu hiệu dừng, cô mở cửa, nhìn chằm chằm vào Sở Mộ Bạch.
Xe chạy được một đoạn thì Đặng Tư Thành nhận ra Thẩm Vân Hạ đã quên túi xách trên xe anh nên quay lại. Trả túi chỉ là cái cớ, muốn gặp cô mới là sự thật. Huống hồ gì bây giờ trời đang mưa, anh cũng lo lắng cho ba mẹ con họ.
Dừng xe ở một bên vệ đường, Đặng Tư Thành che ô bước xuống, tiến về phía ngôi nhà Thẩm Vân Hạ đang ở. Đi được vài bước, anh nhìn thấy Sở Mộ Bạch. Ngay lúc đó, cảm giác hụt hẫng trong lòng anh lại trỗi dậy.
Ở phía bên này, Thẩm Vân Hạ hét lớn: “Anh bị điên rồi à?”