Sở Thiếu Quay Đầu, Ngày Ngày Ăn Vả - Chương 93
“Phải, vì em, không có chuyện gì mà anh không dám làm.”
Thấy hai đứa nhỏ khóc lóc đòi bố, Thẩm Vân Hạ đành nhường một bước:
“Vào nhà đi!”
Sở Mộ Bạch mỉm cười, lấy tay lau vội nước mưa trên mặt rồi đi vào trong cùng với Thẩm Vân Hạ. Đặng Tư Thành thấy vậy nên không bước tới nữa, lẳng lặng quay lại xe. Thì ra trong lòng cô vẫn còn có Sở Mộ Bạch, họ lại có con với nhau, sớm muộn gì cũng về chung một nhà. Còn anh thì… Thở dài một hơi, Đặng Tư Thành lái xe rời khỏi đó.
Vào trong nhà, Thẩm Vân Hạ đưa cho anh cái khăn để lau người, không quên căn dặn: “Khi nào tạnh mưa thì mời anh về cho. Ở lại đây không tiện lắm.”
“Mẹ ơi, cho bố ở lại đi. Con muốn ngủ với bố!”
Vì Tiểu Thành, Tiểu Nặc cứ quấn quýt lấy Sở Mộ Bạch nên cô không còn cách nào khác, đành để anh ở lại. Tuy nhiên, Thẩm Vân Hạ cũng vạch rõ ranh giới. Sau khi hai đứa nhỏ ngủ rồi, anh sẽ ra sofa ngủ, còn cô ngủ trên giường, tuyệt đối không liên quan đến nhau. Sở Mộ Bạch cho rằng đây là một bước tiến mới trong hành trình theo đuổi lại vợ cũ của anh nên nhanh chóng đồng ý với yêu cầu của cô.
“Anh nói sao thì anh làm vậy.”
Nụ cười của Sở Mộ Bạch khiến cô sởn gai ốc. Chuyện hôm nay là bất đắc dĩ, cô hy vọng sẽ không có lần sau.
Sở Mộ Bạch ngủ lại nhà Thẩm Vân Hạ một hôm. Sớm hôm sau, cô đánh thức anh dậy nhưng Sở Mộ Bạch không có phản ứng gì.
“Sở Mộ Bạch, anh dậy ngay cho tôi. Đừng ở đó giả vờ nữa!”
Gọi hai lần mà anh không thức, Thẩm Vân Hạ thấy có gì đó không đúng nên mới đặt tay lên trán anh.
“Bị sốt rồi.”
Rất nhanh chóng, Thẩm Vân Hạ gọi taxi đưa anh tới bệnh viện. Kế đó cô gọi cho người nhà đến chăm sóc Sở Mộ Bạch, còn mình thì tới công ty làm việc bình thường.
Sau khi được truyền dịch, Sở Mộ Bach tỉnh dậy, nhìn ngang ngó dọc nhưng không thấy Thẩm Vân Hạ ở đâu. Lúc này, ngồi bên cạnh anh là bà Ân Hiểu Cầm:
“Vân Hạ đâu rồi mẹ?”
“Con bé đi làm rồi.”
“Đi làm rồi?”
Sở Mộ Bạch hụt hẫng. Anh không ngờ là cô lại tuyệt tình như vậy. Cũng khó trách, tính tình của Thẩm Vân Hạ vô cùng quyết đoán, không dễ dàng gì mà chịu tha thứ cho anh. Có lẽ, suốt cả đời này, cho dù Sở Mộ Bạch anh có cố gắng cách mấy cũng không có được cô nữa rồi.
“Ừ!”
Bà Ân Hiểu Cầm hiểu Thâm Vân Hạ, một khi cô đã quyết định ly hôn thì không có ý định quay lại. Vì thế, sau nhiều lần nói chuyện khuyên nhủ, bà dần dần tôn trọng quyết định của cô.
Đằng này, sau khi đưa Sở Mộ Bạch tới bệnh viện, Thẩm Vân Hạ vẫn vui vẻ đi làm, chẳng thèm gọi hỏi thăm anh lấy một cuộc điện thoại. Khi bà Ân Hiểu Cầm hỏi vì sao cô không ở lại chăm sóc Sở Mộ Bạch, Thẩm Vân Hạ liền đáp:
“Con không có nghĩa vụ phải chăm sóc anh ấy.”
Bà Ân Hiểu Cầm không dám truyền đạt lại lời Thẩm Vân Hạ nói, sợ anh buồn. Bệnh tình của Sở Mộ Bạch không có gì đáng ngại, chỉ bị cảm lạnh vì dầm mưa, uống vài liều thuốc là sẽ khỏi. Do đó, vừa nhập viện lúc sáng, buổi trưa anh đã được về nhà.
Chiều hôm đó, Tiểu Thành và Tiểu Nặc được tan học sớm, hai đứa nhỏ đứng trước cổng trường đợi mẹ đến đón. Trong lúc vui đùa cùng với đám bạn, quả bóng lăn ra ngoài đường nên Tiểu Thành vội chạy ra nhặt, ai ngờ cậu bé bị tông xe, vết thương không hề nhẹ.
“Mau gọi xe cứu thương.”
Mấy phụ huynh gần đó chạy tới đưa cậu bé vô bệnh viện, cô giáo chủ nhiệm liên lạc với Thẩm Vân Hạ và Sở Mộ Bạch. Nghe tin con trai bị tai nạn, Thẩm Vân Hạ bỏ việc đang làm dở, ba chân bốn cẳng chạy tới bệnh viện. Lúc này Tiểu Thành đã được đưa vào phòng cấp cứu.
“Thằng bé sao rồi bác sĩ?”
“Chúng tôi đã đưa cậu bé vào phòng cấp cứu, chuẩn bị làm phẫu thuật.”
Thẩm Vân Hạ đứng không vững, suýt nữa thì ngã, may mà lúc này Sở Mộ Bạch kịp thời đỡ lấy cô:
“Em đừng lo, con chúng ta sẽ không sao đâu. Bằng mọi giá, anh nhất định sẽ cứu sống con.”
Ca phẫu thuật diễn ra được một lúc thì bác sĩ và điều dưỡng ở trong phòng cấp cứu đi ra, anh ta hỏi:
“Ai là người nhà bệnh nhân?”
“Chúng tôi là bố mẹ của cậu bé. Con tôi có sao không bác sĩ?” Sở Mộ Bạch vội vã hỏi, gương mặt tràn đầy sự lo lắng. Thẩm Vân Hạ không nói nên lời, chân tay bủn rủn.
Bác sĩ thở phào nhẹ nhõm: “Vì cậu bé mang nhóm máu hiếm là Rh- nên chúng tôi không có dự trữ nhóm máu này. Cần người hiến máu.”
“Để tôi. Tôi mang nhóm máu Rh-.”