Sở Thiếu Quay Đầu, Ngày Ngày Ăn Vả - Chương 94
Sở Mộ Bạch vỗ vai trấn an Thẩm Vân Hạ rồi đi làm xét nghiệm trước khi hiến máu cho con. Trong giây phút đó, bao nhiêu hận thù trong lòng Thẩm Vân Hạ tan biến hết, vô cùng cảm kích trước hành động của Sở Mộ Bạch. Dù không phải là một người đàn ông tốt nhưng ít nhất anh vẫn thực hiện tròn nghĩa vụ của một người bố.
Sở Mộ Bạch vào phòng cấp cứu được ba mươi phút thì người nhà họ Sở cũng đến, Đặng Tư Thành cũng có mặt:
“Tiểu Thành sao rồi em?”
“…”
Thẩm Vân Hạ không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào phòng cấp cứu đang sáng đèn.
Tất cả mọi người đều lo lắng cho cậu bé. Bà Ân Hiểu Cầm thì bình tĩnh hơn, đi tìm gặp viện trưởng để nhờ cậy. Dù sao cũng là chỗ quen biết, lại còn là bạn bè lâu năm, có thể đặt niềm tin ở họ.
Trên hành lang trải dài, tất cả mọi người đều trầm ngâm, duy chỉ có Sở Mộ Nhiên là nhìn Thẩm Vân Hạ rồi hạch sách nặng nhẹ:
“Có mỗi việc chăm hai đứa nhỏ mà chị dâu cũng làm không xong. Sớm biết thế này thì em tuyệt đối sẽ không đồng ý để chị nuôi dưỡng con cháu nhà họ Sở đâu.”
“Em bớt nói một câu cũng không được sao?”
Lê Tử Sách lên tiếng, đây là lần đầu tiên anh đứng ra bảo vệ mẹ con Thẩm Vân Hạ. Nghe vậy, Sở Mộ Nhiên trừng mắt nhìn anh, Lê Tử Sách thở dài một hơi, ra ngoài nghe điện thoại.
“Tối nay anh có tới không? Lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau.”
“Để lúc khác đi. Hôm nay anh không thể đến được.”
Kết thúc cuộc gọi, Lê Tử Sách quay lại đó như chưa có chuyện gì xảy ra. Sở Mộ Nhiên không biết anh nghe điện thoại của ai, càng không biết anh đã giấu cô ta ngoại tình từ lâu. Với tính cách của Sở Mộ Nhiên, Lê Tử Sách chỉ có thể chịu đựng ở nhà, ra ngoài anh cần tìm người giải tỏa.
Ba tiếng đồng hồ trôi qua, cuộc phẫu thuật kết thúc, Thẩm Vân Hạ nói muốn ở lại chăm sóc Tiểu Thành, nhờ bà Ân Hiểu Cầm đem Tiểu Nặc về nhà trông giúp cô mấy ngày.
“Con đừng lo! Mẹ sẽ trông chừng nó thật tốt.”
“Cảm ơn mẹ.”
Sau khi hỏi thăm vài câu, nhận ra mình là người thừa, Đặng Tư Thành đi về nhà trước. Lúc này, ở trong phòng hồi sức với cô là Sở Mộ Bạch. Thấy anh quay lại, cô hỏi thăm:
“Anh không sao chứ? Nếu mệt thì về nhà nghỉ ngơi đi, ở đây tôi lo được.”
“Không sao. Anh cũng muốn ở lại với con.”
“Ừ!”
Sau chuyện này, Thẩm Vân Hạ không còn ác cảm với Sở Mộ Bạch nữa. Khúc mắc giữa hai người dường như đã được hóa giải, tuy vậy, Thẩm Vân Hạ chỉ có thể quan tâm tới Tiểu Thành trong lúc này mà thôi. Nhận ra cả ngày cô chưa ăn gì, Sở Mộ Bạch đi ra ngoài mua cháo cho Thẩm Vân Hạ. Khi quay lại, anh thấy cô đã ngủ say.
“Thật là…”
Sở Mộ Bạch bế cô lên giường bên cạnh ngủ, còn mình thì chăm sóc Tiểu Thành. Một lúc sau, Thẩm Vân Hạ giật mình thức giấc, vội vàng tới chỗ Tiểu Thành cầm lấy tay thằng bé. Sở Mộ Bạch đem cháo đi hâm lại rồi bưng tới cho cô: “Em ăn chút cháo đi!”
“Tôi không muốn ăn.”
“Em không ăn thì lấy sức đâu mà chăm sóc con. Nếu em đổ bệnh, ai sẽ chăm sóc Tiểu Thành.”
Thấy lời Sở Mộ Bạch nói cũng có lý, Thẩm Vân Hạ miễn cưỡng ăn lấy một chút. Cùng lúc đó, Tiểu Thành cũng tỉnh lại.
Sau khi Tiểu Thành tỉnh lại, Thẩm Vân Hạ túc trực bên giường bệnh của cậu bé không rời. Thẩm Vân Hạ xin nghỉ làm một tuần để được ở chăm sóc con. Sự việc lần này xảy ra nằm ngoài ý muốn, tuy nhiên cô vẫn tự trách bản thân dù Sở Mộ Bạch luôn nói đó không phải là lỗi của cô.
Hết một tuần, Tiểu Thành xuất viện, bác sĩ cho rằng nên để cậu bé ở nhà nghỉ ngơi thì tốt hơn. Thấy cô không có thời gian chăm sóc con trai, Sở Mộ Bạch đề nghị:
“Tạm thời cho Tiểu Thành về sống với anh được không? Bên này cũng có người chăm sóc nó, khi nào em đi làm về thì qua thăm là được.”
Không còn sự lựa chọn nào khác, Thẩm Vân Hạ đồng ý với Sở Mộ Bạch.
Về cơ bản, đương nhiên anh nghĩ đến sức khỏe của con nhiều hơn. Tuy vậy, Sở Mộ Bạch cũng vô cùng phấn khởi khi được gặp Thẩm Vân Hạ thường xuyên, là cơ hội tốt để hai người làm lành với nhau.
Từ sau khi Tiểu Thành bị tai nạn, Thẩm Vân Hạ ít gặp Đặng Tư Thành hơn. Mỗi khi có thời gian rảnh, cô đều toàn tâm toàn ý lo cho con. Vì vậy, Đặng Tư Thành cảm thấy mối quan hệ của hai người họ càng ngày càng xa cách, bản thân cũng không giấu được nỗi buồn trên gương mặt.
“Có lẽ… hai người họ sẽ trở về bên nhau.”
Đó là nhận định của Đặng Tư Thành, không phải sự xác nhận của Thẩm Vân Hạ. Vạn bất đắc dĩ, cô mới quay trở về nhà họ Sở một thời gian.
Những ngày gần đây, Sở Mộ Bạch toàn tâm toàn ý với mẹ con Thẩm Vân Hạ mà quên đi sự tồn tại của con Joyce. Mỗi ngày, đứa nhỏ đều quanh quẩn bên bà nội với vú em, ít khi được gặp bố. Thấy Sở Mộ Bạch có vẻ thờ ơ, bà Ân Hiểu Cầm lên tiếng nhắc nhở: