Sở Thiếu Quay Đầu, Ngày Ngày Ăn Vả - Chương 96
“Tạm biệt bố.”
“Chúc bố ngủ ngon.”
Chia tay Thẩm Vân Hạ, Sở Mộ Bạch lững thững đi về. Từ trước tới giờ, anh vốn nghĩ chỉ cần bản thân mình muốn, không có gì là không thể. Vậy mà đến cuối cùng, thứ anh không giữ được chính là trái tim của một người phụ nữ. Thẩm Vân Hạ chính là ngoại lệ trong cuộc đời của Sở Mộ Bạch.
Về đến nhà, Sở Mộ Bạch đóng cửa phòng lại, muốn yên tĩnh một mình. Nhận ra mình đã để vụt mất cô, Sở Mộ Bạch vô cùng hối hận về những chuyện mình đã làm trong quá khứ.
Không khá hơn anh là bao, Sở Mộ Nhiên cũng có cùng cảnh ngộ.
Thời gian gần đây, Lê Tử Sách thường xuyên về muộn. Vừa mở cửa phòng, Sở Mộ Nhiên đã hỏi anh: “Dạo này công việc nhiều lắm hả anh?”
“Ừ!”
Lê Tử Sách thở dài mệt mỏi, lấy áo quần rồi đi vào phòng tắm. Tiếng nước chảy vang lên ngay sau đó, Sở Mộ Nhiên nằm trên giường chờ đợi. Kết hôn đã lâu nhưng số lần ân ái của hai người họ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Lê Tử Sách thường xuyên không về nhà ăn tối khiến Sở Mộ Nhiên vô cùng lo lắng. Thậm chí, cô ta còn nghi ngờ anh có tình nhân ở bên ngoài. Tuy nhiên, với một kẻ nhút nhát như Lê Tử Sách, ý nghĩ đó của Sở Mộ Nhiên chỉ thoáng qua trong đầu mà thôi.
Tắm xong, Lê Tử Sách ngồi vào bàn, tiếp tục công việc còn dang dở. Thấy vậy, Sở Mộ Nhiên tiến lại gần, vòng tay ôm anh từ phía sau:
“Tử Sách, em muốn…”
“Để hôm khác đi, hôm nay anh hơi mệt, với lại công việc cũng còn nhiều.”
“…”
Sở Mộ Nhiên giận dỗi, bực dọc trở lại giường. Những tưởng Lê Tử Sách sẽ dỗ dành cô nhưng không, anh vẫn cấm mặt vào máy tính, mặc kệ Sở Mộ Nhiên nhiều lần ra hiệu.
Sau khi kết hôn, Lê Tử Sách nhận ra giữa mình và Sở Mộ Nhiên có quá nhiều điểm khác biệt. Hơn nữa, anh dường như không có sự tự do, làm gì bị kiểm soát. Mà càng kiểm soát thì Lê Tử Sách lại ngấm ngầm chống đối. Do đó, việc anh có tình nhân ở bên ngoài chính là sự “trả thù” Sở Mộ Nhiên.
Trời vừa sáng, Lê Tử Sách liền vội vã đi làm. Sở Mộ Nhiên đương nhiên là có sự chuẩn bị, lén lút theo dõi anh. Tuy nhiên, Lê Tử Sách phát hiện, tìm cách thoát thân. Sau khi mua cà phê, Lê Tử Sách đến công ty làm việc, không hề tiếp xúc riêng với bất kỳ một người phụ nữ nào, nếu có đều dẫn theo trợ lý bên mình. Theo dõi một ngày trời, Sở Mộ Nhiên bỏ cuộc, yên tâm đi về nhà.
“Là do mình suy nghĩ nhiều thôi.”
Sở Mộ Nhiên vừa quay gót, Lê Tử Sách liền mỉm cười, lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn:
“30 phút nữa anh sẽ ghé chỗ em.”
“Muốn theo dõi tôi sao, không dễ như vậy đâu.”