Sống Chỉ Một Lần, Việc Gì Phải Nhịn Kẻ Khác - Chương 1
1.
Mẹ tôi, Vương Phụng Kiều, đột ngột bị nhồi máu cơ tim, phải đưa vào ICU cấp cứu. Cuối cùng, bà qua đời, để lại cho tôi một khoản thừa kế sáu mươi triệu.
Tôi sững sờ, không ngờ nhà mình lại giàu đến vậy.
Có tiền rồi, việc quan trọng nhất phải giải quyết trước. Tôi lập tức gọi cho cậu, báo rằng đám chủ nợ vay nặng lãi không cần phải lo nữa, tôi đã dùng căn cước của mình vay một khoản tiền để giúp họ.
Dù sao thì, sinh thời, mẹ tôi thương cậu nhất. Bà từng nói nếu cậu sống không tốt, bà có chết cũng không nhắm mắt nổi. Giờ tôi phải giúp bà yên lòng chứ?
Buổi sáng, tôi tranh thủ đến ngân hàng, mang theo đầy đủ giấy tờ chứng minh mình là người thừa kế duy nhất.
Chẳng mấy chốc, sáu mươi triệu đã được chuyển sang tên tôi.
Lúc ấy, tôi tiện miệng nói một câu muốn chuyển tiền sang ngân hàng khác, vậy mà mặt ông giám đốc tái mét, hoảng hốt dúi ngay cho tôi bốn thẻ xăng, hai thẻ siêu thị, ba thùng dầu ăn, thêm cả một cái chăn bông.
Lúc vào ngân hàng, tôi vẫn tay không. Lúc bước ra, lại trông chẳng khác gì vừa đi lấy hàng về.
Tay xách nách mang về khách sạn, ăn một bữa trưa no nê, nhìn đồng hồ vẫn còn dư thời gian.
Nghĩ ngợi một chút, tôi chợt thấy không bằng hành động luôn.
Hôm nay chính là ngày thích hợp để nhận lại thân thế.
Bởi vì Vương Phụng Kiều không phải mẹ ruột của tôi.
Tôi đã biết điều đó từ hồi cấp ba, khi xét nghiệm máu lúc khám sức khỏe. Tôi mang nhóm máu O, nhưng bà lại là nhóm AB.
Có lẽ đây cũng là lý do bà luôn đối xử tệ bạc với tôi từ nhỏ đến lớn.
Ban đầu, tôi nghĩ đó chỉ là tính cách của bà. Mãi đến khi vô tình thấy bà làm giúp việc cho nhà họ Mạnh, ân cần chăm sóc tiểu thư Mạnh Tâm Nhi với nụ cười dịu dàng chưa từng có, tôi mới hiểu—hóa ra, bà cũng biết cười.
Trên đời này, không có hận thù nào là vô duyên vô cớ, cũng chẳng có tình yêu nào vô duyên vô cớ, đặc biệt là với người ích kỷ đến cực đoan như Vương Phụng Kiều.
Nếu Mạnh Tâm Nhi mới là con gái ruột của bà ta, vậy tôi từ đâu mà có?
Tôi bắt xe đến biệt thự nhà họ Mạnh, vừa hay gặp xe của bà Trần đang đi ra.
Tôi tiến lên, chặn trước xe.
“Xin chào, bà là bà Trần Minh Nguyệt phải không? Không biết bà có hứng thú làm một xét nghiệm ADN với tôi không?”
Cửa kính xe hạ xuống.
Chỉ trong khoảnh khắc đó, tôi biết mình đã đặt cược đúng.
Bởi vì, tôi đã nhìn thấy một gương mặt… cực kỳ giống mình.
2.
Mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ. Đến khi tôi quay lại khách sạn, điện thoại của Mạnh Tâm Nhi đã gọi đến.
Tin tức của cô ta cũng nhanh thật.
“Trần Mộc, tự dưng cô đến nhà tôi làm gì? Cô đã nói gì với mẹ tôi?!”
Nhìn bộ dạng chột dạ như kẻ trộm bị bắt quả tang của cô ta, tôi cũng chẳng vội vạch trần, chỉ hờ hững đáp:
“Chẳng có gì đâu, chẳng phải đang Tết sao? Mẹ tôi làm giúp việc ở nhà cô quanh năm suốt tháng, tôi thay bà ấy đến chào hỏi chủ nhà, nói một câu mừng năm mới thì không được à?”
“Người nhà của tôi không cần cô đến cảm ơn!” Giọng điệu của Mạnh Tâm Nhi đầy vẻ cảnh cáo. Nếu không phải cô ta đang đi du lịch nước ngoài, e rằng đã lập tức chạy đến tìm tôi tính sổ rồi.
Tôi với cô ta là bạn cùng trường đại học. Khi còn đi học, cô ta lúc nào cũng vênh váo dựa vào gia thế, ngang ngược càn quấy, tìm người đánh tôi một trận cũng không phải chuyện lạ.
Mạnh Tâm Nhi cất giọng lạnh lùng: “Dì Vương đâu? Đưa bà ấy nghe máy, tôi có chuyện muốn nói với bà ấy.”
Tôi khẽ cong môi cười: “Bà ấy có chút chuyện, tạm thời không nghe điện thoại được.”
“Bà ấy thì có chuyện gì chứ? Mau đưa điện thoại cho bà ấy!” Cô ta đột nhiên cao giọng, hừ lạnh một tiếng, tỏ rõ sự không kiên nhẫn. “Trần Mộc, đang yên đang lành, tôi khuyên cô đừng có gây chuyện. Cô mò đến nhà tôi rốt cuộc có mục đích gì? Nếu cô không nói, tôi tự mình gọi cho dì Vương!”
Nhìn dáng vẻ sốt sắng của cô ta, tôi cảm thấy buồn cười vô cùng.
Lộ liễu như vậy, chẳng khác nào đang sợ tôi không biết Vương Phụng Kiều chính là mẹ ruột của cô ta!
“Chỉ là đến chào hỏi thôi mà, cô hung dữ như vậy làm gì? Dọa tôi sợ đấy.” Tôi tỏ vẻ vô tội, cố ý làm ra bộ dạng yếu đuối như bạch liên hoa. “Nếu cô nhất quyết không tin, vậy thì tôi cũng chẳng biết phải làm sao.”
Mạnh Tâm Nhi tức đến nghiến răng, nghiến lợi, hằn học đe dọa: “Cô đừng tưởng tôi không làm gì được cô! Tôi sẽ gọi ngay cho dì Vương, bảo bà ấy dạy dỗ lại cô một trận!”
“Ồ, được thôi.” Tôi mỉm cười, giọng điệu nhẹ bẫng. “Cô cứ để bà ta dạy dỗ tôi đi, chỉ cần cô có cái khả năng đó.”
Cúp điện thoại, ánh mắt tôi rơi xuống hũ tro cốt của Vương Phụng Kiều.
Tôi tìm một góc chụp đẹp, bấm một tấm hình rồi gửi thẳng vào WeChat của Mạnh Tâm Nhi.
Không ngoài dự đoán, chỉ trong chốc lát, một đoạn tin nhắn thoại dài dằng dặc được gửi đến.
Cô ta hoàn toàn không tin Vương Phụng Kiều đã chết, chỉ cho rằng tôi đang nguyền rủa bà ta.
“Trần Mộc, cô cũng độc ác quá đấy! Dù sao bà ấy cũng là mẹ cô! Cô lại đi trù bà ấy chết sao? Mùng Ba Tết mà cô còn dám ghép ảnh di ảnh của bà ấy, cô có còn là người không hả?!”
Giọng cô ta the thé, sắc nhọn như móng tay cào trên mặt kính, từng câu từng chữ như muốn xuyên thủng màng nhĩ tôi.
Tôi kiên nhẫn đợi đến khi lỗ tai bớt ong ong mới nhàn nhạt đáp lại:
“Đây là mẹ tôi, không phải mẹ cô. Cô kích động như vậy, thật sự rất dễ khiến người ta hiểu lầm đấy.”
“Hình không phải photoshop đâu, trình chỉnh sửa ảnh của tôi không giỏi đến mức ấy. Nếu cô vẫn không tin, tôi mở nắp hũ tro cho cô xem nhé? Yên tâm, bên trong không phải bột cacao đâu. Hoặc, tôi gửi giấy chứng tử cho cô coi?”
“Mùng Ba Tết mà gửi mấy thứ này cũng không hay lắm nhỉ… À phải rồi, cô nói gọi điện thoại, có gọi được không?”
Từng tin nhắn lần lượt được gửi đi, nhưng lần này, Mạnh Tâm Nhi không còn hồi âm nữa.
Chắc là đang điên cuồng bấm gọi rồi.
3.
Mạnh Tâm Nhi cuối cùng cũng im hơi lặng tiếng, tôi cũng chẳng buồn quan tâm nữa. Nhân lúc rảnh rỗi, tôi lên mạng tra cứu chính sách giải tỏa khu tôi ở.
Hai căn nhà cũ của gia đình tôi thuộc diện tái định cư, sắp tới sẽ bị phá dỡ.
Khoản bồi thường của chính quyền cũng khá ổn, nhưng trước đây Vương Phụng Kiều lại không vừa ý. Bà ta dọn hết đồ đạc ra ngoài nhưng vẫn ép tôi phải ở lại, kiên quyết không cho bên giải tỏa động vào.
Giờ bà ta đi rồi, tôi cũng không muốn làm khó chính quyền nữa.
Hôm sau, tôi đến văn phòng giải tỏa để làm thủ tục.
Vừa bước đến cầu thang, tôi đã nghe thấy tiếng ồn ào từ hành lang.
“Đó là nhà của tôi! Mấy người lấy quyền gì mà đập đi?! Tiền bồi thường cũng quá thấp rồi, tôi nói cho mấy người biết, tôi không đồng ý đâu!”
“Tôi có chết cũng phải chết ở nhà mình! Mấy người dám phá, cứ chờ đấy!”
Giọng nói này nghe rất quen.
Tôi khựng lại một giây, rồi lập tức đổi hướng, đi lên văn phòng bằng cầu thang bên kia.
Hồ sơ đầy đủ, giấy tờ hợp lệ, ký tên xong rất nhanh tôi đã nhận được tấm séc tiền bồi thường.
Nhân viên ở đó bắt tay tôi, không ngừng cảm ơn:
“Cảm ơn cô đã hỗ trợ công tác của chúng tôi. Giá mà ai cũng có ý thức như cô thì tốt biết mấy!”
Tôi cũng vui vẻ bắt tay lại:
“Cảm ơn, cảm ơn khoản tiền bồi thường của các anh, cũng cảm ơn vì đã cho tôi thêm phần hỗ trợ gấp đôi.”
Bước ra khỏi tòa nhà, tôi không nhịn được mà thở dài cảm thán.
Đấy, nhìn xem, người tốt luôn được báo đáp mà.
Tôi cầm theo tấm séc, quay lại ngân hàng hôm trước.
Vừa thấy tôi bước vào, vị giám đốc kia lập tức tái mặt.
Nhưng đến khi nhìn rõ tấm séc trong tay tôi, sắc mặt ông ta lại chuyển sang đỏ bừng, vội vàng dẫn tôi vào phòng làm việc.
Từ đó, tôi chính thức trở thành SVIP của ngân hàng, đồng thời lại một lần nữa tay xách nách mang rời đi như đi lấy hàng về.
Về đến khách sạn, tôi ngủ một giấc thật ngon.
Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại inh ỏi như sấm rền.
Mắt nhắm mắt mở chưa kịp nhìn rõ màn hình, tôi theo phản xạ nhấc máy.
Giọng ông cậu vang lên bên kia, gào rú như muốn đốt cháy màng nhĩ tôi:
“Trần Mộc! Nhà cửa sao cô lại dám đồng ý cho tháo dỡ?! Mẹ cô vừa mất mà cô đã phá nhà của bà ấy rồi sao?! Tiền bồi thường đâu?! Có phải cô lấy rồi không?! Mau giao ra đây cho tôi!”
Tôi chẳng nói một lời, lạnh lùng cúp máy.
Rồi ngay lập tức xóa số, chặn liên lạc, dọn sạch dấu vết.
Thích cờ bạc, nợ chồng chất, bây giờ bị chủ nợ đuổi tới sát gáy mới bắt đầu cuống lên. Còn mơ tưởng đến tiền bồi thường của tôi? Còn mong tôi tiếp tục dùng căn cước vay tiền giúp ông ta lấp hố?
Tôi thấy ông ta đang nằm mơ giữa ban ngày.
Bật chế độ máy bay, ngủ một giấc đến tận trưa.
Vừa tỉnh dậy đã thấy cả chục cuộc gọi nhỡ từ mấy số lạ, tôi chẳng thèm đoái hoài.
Đến ba giờ chiều, điện thoại lại đổ chuông.
Là bên giải tỏa gọi đến.
“Trần Mộc đúng không? Cậu của cô đang kéo cả nhà đến chặn trước cửa văn phòng chúng tôi, đòi nhảy lầu!”
“Ồ, nghiêm trọng vậy sao? Vậy mau báo cảnh sát đi!” Tôi bình thản đáp.
“Họ nói quyền sở hữu hai căn nhà của gia đình cô có tranh chấp, nếu không giải quyết họ sẽ kiện chúng tôi vì phá dỡ trái phép! Cô có thể đến đây giải thích một chút không?”
Có thể chứ, đương nhiên là có thể.
Dù sao tôi cũng chưa từng thấy ai nhảy lầu bao giờ.
Vừa đến văn phòng giải tỏa, tôi liền thấy ông cậu và mợ mình đang chắn ngay cửa, gào thét quấy rối nhân viên, còn đẩy qua đẩy lại với người ta như muốn lôi ra đánh nhau.
Tôi cau mày.
Không phải nói muốn nhảy lầu sao?
Sao xuống đất nhanh vậy?
Vừa thấy tôi xuất hiện, ông cậu lập tức gào lên, lao thẳng về phía tôi như con thú bị chọc giận:
“Trần Mộc! Đồ vong ơn bội nghĩa! Mẹ cô nuôi cô bao nhiêu năm, bà ấy vừa mất mà cô đã phá nhà của bà ấy, ngay cả một tiếng cũng không báo với tôi! Đó là nhà của dòng họ Vương chúng tôi! Cô đúng là có gan làm chuyện này mà!”
Ông ta kích động đến đỏ mặt tía tai, nhưng tôi nghe xong chỉ thấy… hoàn toàn bình tĩnh.
Chuyện này có gì mà không làm được? Nhà của tôi, tôi quyết định, hợp tình, hợp lý, hợp pháp.
Ông ta lao tới định túm tôi, nhưng phía trước còn ba nhân viên giải tỏa chắn ngang. Động tác quá vội vàng, bước chân loạng choạng, suýt chút nữa bổ nhào quỳ xuống ngay trước mặt tôi.
Tôi nhanh chóng vươn tay ra, làm bộ muốn đỡ:
“Ấy ấy, cậu à, đừng như thế! Mùng Ba Tết mà quỳ trước mặt cháu gái thì không hay đâu, chẳng phải đang trù tôi chết sớm sao?”
“Thiên lý ở đâu hả trời! Nhà của chúng tôi lại bị cưỡng chế phá dỡ như thế sao!”
Vừa dứt lời, mợ tôi lập tức lao vào diễn xuất.
Cách tôi chừng hai mét, bà ta phóng người một cú, ngã xuống đất bằng kỹ thuật “lăn rồng” điêu luyện, rồi há mồm cất tiếng gào khóc thảm thiết.
Mợ tôi ngày trẻ cũng có chút tài nghệ, giọng hét chấn động bốn phương tám hướng, có thể quát bay cả một dãy phố, xưa nay chưa từng thất bại.
Vợ chồng hai người, một kẻ động tay động chân, một kẻ tấn công bằng thanh âm, phối hợp nhuần nhuyễn, không chê vào đâu được.
Chỉ tiếc rằng, mấy năm nay bị chủ nợ truy đuổi, thể lực đã sa sút, khả năng sáng tác cũng chẳng còn phong phú như xưa, cứ đụng chuyện là lăn lộn ăn vạ.
Tôi nhịn không được mà tốt bụng nhắc nhở:
“Mợ à, đó không phải nhà của mợ đâu, mà là nhà của tôi.”
“Cái gì mà nhà của cô! Đó là nhà của dòng họ Vương chúng tôi!”
Cậu tôi bật dậy như lò xo, giơ tay định túm lấy áo tôi, “Con nhãi chết tiệt này, giờ cánh cứng rồi dám cướp nhà của tao! Hôm nay tao không đánh chết mày thì không xong!”
Nhân viên giải tỏa nhanh chóng đứng chắn ở giữa, thay tôi lãnh mấy cú đấm loạn xạ.
Tôi lạnh lùng nhìn ông ta, giọng điềm tĩnh nhưng mang theo cảnh cáo:
“Đây là cơ quan nhà nước, cậu tốt nhất đừng manh động.”
“Thì sao? Tao cứ đánh đấy! Có giỏi thì báo cảnh sát đi!” Ông ta thô lỗ chỉ tay thẳng vào mặt tôi, hùng hổ đe dọa. “Chờ cảnh sát tới, tao sẽ tố cáo mày thông đồng với bên giải tỏa, chiếm đoạt tài sản của tao!”
Vừa dứt lời, phía sau chợt vang lên một giọng nói nghiêm nghị:
“Chúng tôi là cảnh sát. Ai vừa báo án?”