Sống Chỉ Một Lần, Việc Gì Phải Nhịn Kẻ Khác - Chương 3
7.
Từ lúc Mạnh Tâm Nhi rời đi, cô ta hoàn toàn biến mất không dấu vết.
Mãi đến một buổi sáng nọ, tôi mới nhận được tin về cô ta—từ văn phòng giải tỏa.
“Chào cô Trần, hiện tại có người đến gây rối tại văn phòng chúng tôi, tố cáo cô chiếm đoạt tài sản của người khác. Phiền cô qua một chuyến.”
Tôi hạ thấp giọng, hỏi đầy thận trọng:
“Lại định nhảy lầu nữa sao?”
Đầu dây bên kia nghẹn lại vài giây, rồi ho khan đáp:
“Lần này không có ai nhảy lầu.”
“Ồ, vậy thì còn gọi tôi làm gì? Có ai gặp nguy hiểm đâu.”
Tôi chân thành góp ý:
“Đồng chí à, không thể cứ mỗi lần cậu tôi đến quấy rối là lại bắt tôi đến chứ. Giấy tờ sổ sách các anh cũng kiểm tra rồi, tôi hợp pháp hợp lệ. Nếu họ cứ tiếp tục gây chuyện, theo tôi thấy, nên bắt thì cứ bắt đi.”
Đối phương trầm mặc vài giây, rồi bất đắc dĩ buông ra một câu:
“Nhưng… lần này không phải cậu cô.”
Hả?
Không phải cậu tôi?
Vậy thì càng phải đến xem thử, ngoài cậu tôi ra, còn ai có thể mặt dày đến mức này.
Vừa đến nơi, tôi đã nhìn thấy ngay Mạnh Tâm Nhi.
Cô ta ngồi bệt ngay trước cửa văn phòng, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe, bộ dáng yếu ớt đáng thương, thỉnh thoảng còn nhỏ vài giọt nước mắt.
Nhân viên văn phòng đứng bên cạnh xoa xoa tay đầy khó xử:
“Cô ấy đã ngồi đây hai ngày rồi. Nói thế nào cũng không chịu đi, bọn tôi thực sự rất khó xử…”
Tôi vung tay dứt khoát:
“Tôi không muốn làm khó các anh, để tôi tự giải quyết.”
Nói rồi, tôi bấm số gọi cảnh sát.
Chẳng mấy chốc, xe cảnh sát đã đến.
Một giọng nói trầm ổn vang lên:
“Chúng tôi là cảnh sát, ai vừa báo án?”
“Là tôi báo cảnh sát.”
Tôi còn chưa nói dứt lời, Mạnh Tâm Nhi đã òa khóc.
“Cảnh sát ơi! Các anh phải làm chủ cho tôi! Cô ta chiếm đoạt nhà của tôi! Còn một mình nuốt trọn toàn bộ tiền bồi thường phá dỡ nữa!”
Viên cảnh sát nhìn tôi, thản nhiên nói:
“Lại là cô à? Sao cô cứ chiếm đoạt nhà của người khác mãi thế?”
???
Tôi lập tức kêu oan!
Gì mà “lại” chứ?!
Tôi bị oan uổng mà! Các anh cảnh sát có thể dùng từ ngữ cẩn thận một chút được không?!
Bên cạnh có người nhỏ giọng bổ sung:
“Vẫn là hai căn nhà lần trước ấy.”
Viên cảnh sát lập tức hiểu ra:
“Ồ, vậy thì vào phòng họp trước, xem xét giải quyết thế nào.”
Được thôi, quy trình này tôi quá quen rồi, có gì mà phải sợ chứ?
Tôi thẳng bước đi vào phòng họp, bộ dáng bình tĩnh như đi làm thủ tục hành chính thông thường.
8.
Vừa bước vào phòng họp, hai bóng người từ phía sau lập tức xông vào, động tác nhanh như thể vừa bật chiêu “tốc biến”.
Mạnh Tâm Nhi chỉ tay giới thiệu:
“Đây là cậu và mợ của tôi, họ có thể làm chứng cho tôi.”
Nhân viên điều tra nhìn lướt qua hai người họ, nhíu mày gật đầu:
“À, lần trước đã gặp rồi.”
Tất cả cùng ngồi xuống.
Mợ tôi nắm chặt tay Mạnh Tâm Nhi, giọng đầy chính nghĩa:
“Đừng lo con à! Chúng ta tuyệt đối không để con sói trắng mắt này cướp đi căn nhà của mẹ con đâu!”
Ba người ngồi sát nhau, đồng loạt quay sang trừng mắt nhìn tôi.
Tôi nhìn cảnh tượng này, trong lòng không nhịn được mà buồn cười phát điên.
Được thôi, không nhịn nổi nữa nên tự mình bộc lộ hết rồi chứ gì?
Trước đây còn sợ thân phận của Mạnh Tâm Nhi bị lộ, giờ thì cả ba người trực tiếp bắt tay liên kết luôn.
Cứ như sợ người ta không biết rằng ba người họ đã quen biết nhau từ lâu ấy!
Vậy thì… tôi cũng tiễn các người một đoạn đường luôn.
Cậu tôi là người lao vào công kích đầu tiên.
Ông ta chỉ thẳng vào Mạnh Tâm Nhi, lớn tiếng tuyên bố:
“Đây mới là con gái ruột của chị tôi! Nhà cửa của chị tôi thì đương nhiên phải thuộc về nó!”
Viên cảnh sát quay sang hỏi tôi:
“Cô có biết chuyện này không?”
Tôi chân thành lắc đầu, giọng đầy vô tội:
“Tôi không biết gì cả. Từ nhỏ đến lớn, mẹ tôi chỉ có mỗi mình tôi là con.”
Mợ tôi hừ lạnh, cười nhạo một tiếng:
“Cô biết cái gì mà biết! Cô chỉ là con chó hoang mà Vương Phụng Kiều nhặt về từ ngoài đường thôi!”
“Trật tự!” Nhân viên điều tra lập tức quát lên, giọng nghiêm nghị: “Cấm xúc phạm người khác! Nhục mạ người khác là hành vi vi phạm pháp luật!”
Viên cảnh sát lại chuyển hướng sang Mạnh Tâm Nhi, nghiêm túc hỏi:
“Cô nói cô là con gái của Vương Phụng Kiều. Cô có chứng cứ không? Theo những gì chúng tôi biết, bà ấy đã qua đời cách đây vài ngày.”
“Tôi chính là bằng chứng!”
Cậu tôi đột ngột đứng bật dậy, vẻ mặt đắc thắng liếc nhìn tôi, trông như thể nắm chắc phần thắng trong tay.
“Các người nghĩ chỉ có nhà giàu mới biết làm xét nghiệm ADN sao? Nghĩ bọn tôi nghèo thì ngu chắc?!”
Nói xong, ông ta hùng hổ rút ra một bản xét nghiệm, dõng dạc đặt lên bàn, rồi trịnh trọng đưa cho cảnh sát.
“Đây là kết quả giám định giữa tôi và cháu ruột của mình! Chúng tôi có quan hệ huyết thống! Nó chính là con gái ruột của chị tôi! Nó có quyền thừa kế!”
Tôi thật sự không nhịn nổi nữa, bật cười ngay tại chỗ.
“Lạ thật đấy. Cô ta có quan hệ huyết thống với cậu, vậy thì cô ta phải là con ruột của cậu chứ! Cô ta nên đi thừa kế tài sản của cậu, mắc mớ gì đến nhà tôi?”
Không đợi cậu tôi phản ứng, mợ tôi đã lập tức nhảy dựng lên, chửi ầm lên:
“Nói năng linh tinh cái gì đấy! Chúng tôi còn sống sờ sờ đây, ai nói đến chuyện thừa kế hả?! Với lại, chúng tôi còn chưa có con!”
“Trật tự!”
Nhân viên điều tra đập mạnh tay xuống bàn, giọng đầy uy quyền:
“Đã nói là không được xúc phạm người khác! Nếu còn tiếp tục chửi bậy, tôi sẽ đưa hết về đồn ngay lập tức!”
9.
“Vậy thì tôi xét nghiệm với nó!”
Cậu tôi vung tay chỉ thẳng vào tôi, mặt mày đầy vẻ hùng hồn chính nghĩa:
“Nó không phải người nhà họ Vương chúng tôi! Tôi và nó không có quan hệ huyết thống! Nó là đứa trẻ mà chị tôi nhặt về từ ngoài đường, nó không có quyền thừa kế!”
Viên cảnh sát nghe xong, bất lực lắc đầu, giọng điệu mệt mỏi:
“Anh có hiểu luật không đấy?”
Sau đó, cảnh sát nghiêm túc giảng giải:
“Nghe tôi nói rõ ràng đây. Dù anh với Trần Mộc có quan hệ huyết thống hay không, thì cũng không ảnh hưởng đến việc cô ấy và Vương Phụng Kiều là mẹ con hợp pháp. Tên của cô ấy có trong hộ khẩu!”
“Bất kể cô ấy là con ruột, con nuôi, hay từ trên trời rơi xuống, hay chui ra từ khe đá—chỉ cần có giấy tờ hợp pháp, thì pháp luật sẽ công nhận quyền thừa kế của cô ấy!”
“Anh hiểu chưa?”
Cậu tôi đứng hình ngay tại chỗ, sắc mặt cứng đờ.
Nhìn biểu cảm ngây dại của ông ta, tôi cực kỳ nghi ngờ rằng, ông ta chỉ nghe hiểu mỗi câu cuối cùng.
“Vậy… thế còn cháu gái ruột của tôi thì sao?! Con bé không được chia một đồng nào à?!”
Cảnh sát thẳng thắn trả lời:
“Về mặt pháp lý mà nói, cô ta có phải cháu gái ruột của anh hay không—vẫn còn là một dấu hỏi lớn.”
“Thật sự một xu cũng không có à?!”
Mợ tôi cũng hoảng hốt, túm chặt tay cậu tôi, giọng cuống quýt:
“Không có tiền thì làm sao được! Tuần sau bên vay nặng lãi lại tới đòi nợ rồi, đến lúc đó không có tiền trả thì chúng ta ăn nói thế nào?!”
“Tôi đã bảo ông bao nhiêu lần là đừng có cờ bạc nữa! Bây giờ hay rồi! Lần trước bọn chúng đánh ông thế nào, ông quên rồi hả?! Nếu không có tiền, lần sau người bị đánh chính là tôi đấy!”
Cậu tôi tím tái mặt mày, giận đến mức gân xanh trên trán giật giật, tức khắc đẩy mạnh mợ tôi ra, hạ giọng quát:
“Bà im đi! Đừng có làm mất mặt nữa!”
Hai vợ chồng cậu ngươi một câu, ta một câu, tranh cãi rồi động tay động chân, ngay trước mặt cảnh sát đánh nhau luôn.
Tôi đứng một bên xem mà thấy thú vị không chịu được.
Lần này, cảnh sát không còn cảnh cáo suông nữa, trực tiếp ghì chặt cả hai người xuống, tuyên bố sẽ đưa về đồn để “giáo dục lại”, bao gồm giáo dục cậu tôi về tác hại của cờ bạc.
Rời khỏi văn phòng giải tỏa, tôi đang chuẩn bị rời đi thì Mạnh Tâm Nhi đột nhiên đuổi theo tôi.
“Trần Mộc, cô thực sự nghĩ rằng tôi không làm gì được cô sao?”
Tôi nhún vai, vẻ mặt vô tội:
“Không thì sao?”
Cô ta nhìn tôi, giọng điệu đầy chính nghĩa:
“Vương Phụng Kiều đã tráo đổi chúng ta, đây là lỗi của bà ấy. Nhưng có bậc cha mẹ nào lại không muốn con mình sống tốt? Nghèo thì phải chịu cảnh nghèo cả đời à? Hơn nữa, bà ấy đã mất rồi, dù lúc còn sống đối xử với cô không tốt, nhưng ít nhất cũng để cô sống đến tận bây giờ, nuôi cô lớn. Người chết thì cũng nên được tôn trọng, chẳng lẽ cô định trả thù cả người thân và gia đình của bà ấy sao?”
Tôi đưa tay ngoáy ngoáy lỗ tai, như thể vừa nghe một đống tạp âm khó chịu:
“Tôi báo thù lúc nào? Không phải các người cứ bám riết lấy tôi à?”
Mạnh Tâm Nhi cắn môi, vẻ mặt như thể vừa hạ quyết tâm lớn.
“Vậy tôi nói thẳng luôn.”
“Tài sản mà Vương Phụng Kiều để lại cho cô, chắc không chỉ có hai căn nhà đó đâu, đúng không?”
Ồ, cuối cùng cũng vào thẳng vấn đề chính rồi.
Tôi cười lạnh một tiếng.
Mạnh Tâm Nhi trực tiếp ra giá, yêu cầu tôi chia cho cô ta một nửa toàn bộ tài sản mà Vương Phụng Kiều để lại.
Nghĩa là cô ta muốn sáu mươi triệu cùng với 50% tiền bồi thường giải tỏa sau này.
Tôi làm bộ ngơ ngác, gãi gãi tai:
“Sáu mươi triệu nào? Sao tôi không biết nhỉ?”
Cô ta nhìn thẳng vào mắt tôi một lúc lâu, sau đó chỉ lạnh lùng buông một câu:
“Giả ngu hả? Được thôi, chờ đấy mà xem.”
Tôi nhún vai.
Chờ thì chờ.
Chẳng phải tôi tiếc tiền, chỉ là có những thứ đã bị che giấu quá lâu, đến lúc nên đưa ra ánh sáng rồi.
Một tuần sau.
Tôi nhận được trát hầu tòa từ tòa án.
Mạnh Tâm Nhi kiện tôi với tội danh chiếm đoạt tài sản bất hợp pháp.
Mẹ ruột tôi tức giận đến xanh mặt, lập tức thuê một đội luật sư siêu khủng để giúp tôi ra tòa.
Tôi bình thản xua tay:
“Không cần đâu mẹ, con tự xử lý được.”
Giết gà, cần gì dao mổ trâu.