NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Next

Sống Lại Một Giờ Trước Khi Ký Giấy Kết Hôn - Chương 1

  1. Home
  2. Sống Lại Một Giờ Trước Khi Ký Giấy Kết Hôn
  3. Chương 1
Next

1.

Lúc nhận ra mình trọng sinh, Cố Văn Lâm đang đứng ngay trước cửa ký túc xá, chờ tôi cùng đi đăng ký kết hôn.

Tôi lấy cớ phải đưa đồ cho đồng nghiệp, đuổi anh ta đi trước đến Cục Dân chính.

Sau khi chia tay với anh ta, tôi leo lên núi.

Nằm trên chiếc ghế xích đu trước nhà dì Vương, nhìn biển mây trước hiên nhà, phơi nắng.

Dì Vương đưa tôi một củ khoai lang nướng, tò mò hỏi: “Không phải hôm nay cháu đi đăng ký với kỹ sư Cố sao? Sao lại lên đây rồi?”

Tôi cắn một miếng khoai nóng hổi, cười đáp: “Dì à, cháu vừa mơ một cơn ác mộng, tỉnh dậy lòng vẫn thấy bất an.”

Dì Vương an ủi: “Mộng thì chỉ là mộng, sống mới là thật. Sau này kết hôn rồi, có ngày lành tháng tốt, còn sợ gì mộng mị chứ?”

Tôi ngẩn người giây lát, rồi mỉm cười gật đầu: “Dì nói phải lắm. Cháu chỉ ở đây một lúc rồi sẽ đi.”

Kết hôn với Cố Văn Lâm? Đời này… không đời nào nữa.

2.

Kiếp trước, sau khi làm xong thủ tục kết hôn với Cố Văn Lâm, chúng tôi vừa bước ra khỏi sảnh đăng ký.

Thì ngay trước mặt, anh ta va phải một cô gái.

Cô ấy tên Bạch Tiểu Mai, sống ở ngôi làng nơi chúng tôi làm việc.

Trên đường về, Cố Văn Lâm im lặng suốt.

Tôi cứ nghĩ anh ta là người đàn ông đã có vợ, nên có ý giữ khoảng cách với nữ đồng nghiệp.

Không ngờ, mãi đến lúc tôi sắp l ì a đời, mới biết…

Hóa ra cú va chạm ấy, khiến Cố Văn Lâm phải lòng Bạch Tiểu Mai ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Anh ta không phải giữ khoảng cách, mà là đang hối hận.

Hối hận vì sao không đợi thêm một ngày mới đi đăng ký với tôi.

Từ sau hôm đó, anh ta lạnh nhạt hẳn.

Hay đứng một mình ngẩn người nhìn về phía làng.

Tôi hỏi lý do, anh ta tránh né không đáp.

Hỏi mãi cũng mệt, lại thêm công việc bận rộn, tôi không hỏi nữa.

Chỉ nghĩ, chờ anh ta nghĩ thông suốt sẽ tự mở lời.

Dự án ở làng kết thúc.

Tôi và anh ta bị điều về hai tổ công tác khác nhau, phải sống xa nhau.

Tôi tưởng đó chỉ là tạm thời.

Nhưng những lần điều động sau đó, chúng tôi luôn bị chia cắt.

Tôi từng nói với anh ta chuyện này, anh ta chỉ thản nhiên đáp: “Phục tùng sắp xếp của tổ chức.”

Cho đến một ngày, tôi về Bắc Kinh báo cáo công tác.

Tình cờ nghe đồng nghiệp nói chuyện, mới biết… trừ lần đầu ra, những lần bị điều đi sau đó, đều là do Cố Văn Lâm chủ động xin chuyển.

Tôi và anh ta cãi nhau một trận lớn.

Sau đó, anh ta ôm tôi xin lỗi, nhưng vẫn không nói rõ nguyên nhân.

Sáng hôm sau, Cố Văn Lâm rời đi.

Tôi nghĩ, cuộc hôn nhân này đến đây là hết.

Vậy mà bất ngờ ập đến — tôi mang thai.

Biết tôi có thai, thái độ của Cố Văn Lâm thay đổi hoàn toàn.

Anh ta bắt đầu ân cần chăm sóc tôi.

Vụng về học cách nấu ăn cho tôi.

Áp tai lên bụng tôi nghe tiếng con “đạp”.

Mỗi tối cùng tôi tản bộ.

Bỗng một ngày, Cố Văn Lâm “mất tích”.

Tôi hỏi thăm khắp nơi, tìm kiếm rất lâu.

Không ai biết anh ta đi đâu, cũng không ai nói được anh ta còn sống hay đã ch.t.

Tôi một mình đi khám thai, một mình sinh con, một mình đưa con đi viện, một mình nuôi con khôn lớn.

Một mình lo ma chay cho cả hai bên cha mẹ.

Tôi cứ tưởng anh ta đã ch.t.

Cho đến lúc tôi h/ấ/p h//ối, anh ta lại đột ngột xuất hiện trước mặt.

Lúc đó tôi mới biết, suốt hai mươi năm qua, anh ta luôn sống cùng Bạch Tiểu Mai.

Hai người họ nhận nuôi một đứa con trai, dồn hết tình thương vào đứa bé đó.

Bạch Tiểu Mai u uất cả đời, cuối cùng lại ra đi trước anh ta một bước.

Điều nuối tiếc duy nhất của cô ấy trước khi ch.t, là cả đời này không được làm vợ anh ta.

Cố Văn Lâm nói, anh ta có lỗi với tôi. Nhưng cũng oán trách tôi.

Tôi thấy nực cười.

Đã không yêu tôi, sao không nói sớm?

Anh ta hoàn toàn có thể ly hôn, để cho Bạch Tiểu Mai một danh phận.

Sao có thể bỏ rơi vợ con, mặc kệ cha mẹ hai bên?

Anh ta có tư cách gì để trách tôi?

Đứa con trai do chính tay tôi nuôi lớn, lại nói…

Nó ghen tỵ với đứa con nuôi của Cố Văn Lâm và Bạch Tiểu Mai – người được lớn lên trong tình yêu thương.

Nó trách tôi vì đã sinh ra nó mà không hỏi ý nó.

Lúc đó tôi mới biết, hóa ra bao lâu nay, nó đã liên lạc với cha nó từ trước, chỉ là luôn giấu tôi mà thôi.

Tôi ở nhà dì Vương một tiếng đồng hồ.

Tạm biệt dì xong, tôi đi thẳng đến Cục Dân chính.

Khi tôi vừa đến nơi, liền trông thấy Cố Văn Lâm đang đỡ Bạch Tiểu Mai dậy.

Ánh mắt anh ta chăm chăm nhìn cô ấy, mãi không dời đi.

Gương mặt vốn hơi khó chịu bỗng hiện lên vẻ sững sờ, như bị sắc đẹp làm cho kinh động.

Kiếp trước, tôi mải đỡ Bạch Tiểu Mai dậy rồi nói chuyện với cô ta, chẳng để ý đến biểu cảm kỳ lạ của Cố Văn Lâm.

Bây giờ, đứng nhìn từ góc độ người ngoài, mới thấy mọi thứ rõ ràng đến mức nào.

“Văn Lâm, em tới rồi, anh đợi sốt ruột lắm đúng không?”

Thấy tôi xuất hiện, Cố Văn Lâm toàn thân khựng lại, rồi vội vã rối rắm:

“À, ờ… Mạn Mạn, em đến rồi, anh… anh…”

Tôi để ý thấy ánh mắt Bạch Tiểu Mai nhìn tôi có gì đó khác với kiếp trước, phức tạp, thậm chí là oán hận?

Nhưng khi tôi nhìn lại lần nữa, vẻ mặt cô ta đã trở về bình thường, cứ như tất cả chỉ là ảo giác của tôi.

Tôi thật sự tò mò.

Ở kiếp này, chúng tôi vẫn chưa kịp nhận giấy kết hôn.

Cố Văn Lâm lại gặp Bạch Tiểu Mai sớm như vậy.

Không biết lần này anh ta sẽ lựa chọn thế nào?

Là chia tay tôi để đến với Bạch Tiểu Mai.

Hay vẫn giống như đời trước, ký kết hôn với tôi rồi lại cùng cô ta song túc song phi?

“Không còn sớm nữa, mình vào lấy giấy thôi!” Tôi cố tình tỏ vẻ gấp gáp.

Sắc mặt Cố Văn Lâm chợt trắng bệch.

“A… đau quá, chân em đau.” Bạch Tiểu Mai kêu khẽ, phá tan sự im lặng ngắn ngủi.

Kiếp trước, cô ta không bị thương.

Còn bây giờ thì sao lại đúng lúc bị thương thế này?

Thời điểm cũng quá trùng hợp đi.

Chẳng lẽ… cô ta cũng trọng sinh?

Tôi nhìn Bạch Tiểu Mai với ánh mắt dò xét.

Nhưng chẳng nhìn ra được gì.

Cố Văn Lâm đưa cô ta đến trạm y tế.

Bác sĩ nói ngoài vết xước sắp lành ra thì chẳng có gì nghiêm trọng.

Bạch Tiểu Mai đỏ mặt xấu hổ.

Còn Cố Văn Lâm lại trông có vẻ vui mừng.

Lúc quay về, ngang qua Cục Dân chính.

Anh ta nhìn vào trong, vẻ mặt đầy phân vân:

“Mạn Mạn, họ nghỉ rồi, hay mai mình quay lại nhé?”

Tôi nhẹ giọng đáp: “Để tính tiếp, kết hôn cũng phải chọn ngày đẹp chứ.”

Chỉ là, kiếp này… sẽ chẳng bao giờ còn ngày đẹp nào để kết hôn nữa.

Tôi mỉm cười nhếch môi.

Cố Văn Lâm khẽ thở dài: “Ừ, về anh nói lại với dì Vương.”

Tôi và Cố Văn Lâm đi xe đạp đến.

Trên đường về, Bạch Tiểu Mai chẳng ngần ngại gì mà ngồi ngay lên xe anh ta.

Cố Văn Lâm liếc nhìn tôi, vẻ mặt có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn không từ chối.

Tôi giả vờ như không thấy, đạp xe rời đi trước.

Gió mát lướt qua, đưa theo tiếng trò chuyện của hai người họ.

Không nghe rõ họ nói gì, nhưng nghe ra giọng điệu đầy vui vẻ.

Còn có cả tiếng cười gượng gạo mà Cố Văn Lâm cố kiềm nén.

Lâu lắm rồi tôi không thấy anh ta cười.

Kiếp trước, sau khi gặp Bạch Tiểu Mai, mỗi lần đứng trước tôi, Cố Văn Lâm dường như không còn nụ cười nào nữa.

Nhưng giờ thì khác rồi. Những thứ đó với tôi không còn quan trọng nữa.

Vào đến thôn, người dân thấy Bạch Tiểu Mai ngồi sau xe Cố Văn Lâm, một tay ôm lấy eo anh ta.

Họ nhìn tôi mà chớp mắt ám chỉ, hoặc ho khẽ, lắc đầu.

Tôi biết họ đang nghĩ gì, nhưng vẫn mỉm cười bước vào ký túc xá.

Vì chuyện kết hôn, Cố Văn Lâm đã thuê trước một căn nhà để làm phòng tân hôn.

Đồ đạc phần lớn cũng đã chuyển sang đó.

Trên đường đi ngang, tôi dừng xe đứng lại.

Ngôi nhà có hai phòng ngủ hai bên, giữa là phòng khách, còn có một khoảng sân nhỏ.

Kiếp trước, sau khi từ Cục Dân chính trở về, thấy chữ “Hỉ” đỏ rực dán trên tường, lòng tôi ngập tràn hạnh phúc.

Không ai biết rằng, chỉ trước hôm kết hôn, chú rể đã vui vẻ bận rộn sắp xếp phòng cưới.

Thế mà đến đêm tân hôn, lại chỉ còn là bóng tối tĩnh lặng.

Đêm đó, cũng như biết bao đêm cô đơn về sau.

Chúng tôi nằm yên trên giường, không làm gì, nhưng cả hai đều trằn trọc không ngủ được.

Chưa đợi Cố Văn Lâm quay lại, tôi đã đẩy xe trở về ký túc xá.

Vừa vào phòng, tôi lấy tờ quyết định điều động công tác về Bắc Kinh ra khỏi ngăn kéo.

Gọi là “điều động”, thật ra là cơ hội thăng chức và tăng lương đang chờ tôi phía trước.

Kiếp trước, chỉ vì muốn kết hôn với Cố Văn Lâm, tôi đã từ bỏ cơ hội ấy.

Ba tháng sau, chúng tôi bị phân về hai tổ công tác khác nhau.

Rồi từ đó, anh ta cố tình để tôi và anh ta một người một nơi.

Sau này tôi mang thai, Cố Văn Lâm “biến mất”.

Tôi không chỉ phải nuôi con một mình, còn phải chăm sóc cả cha mẹ hai bên.

Công việc vì vậy mà sa sút, dần bị điều ra khỏi những vị trí then chốt, rơi vào các bộ phận bên lề.

Cả đời chẳng có nổi lần thăng chức hay tăng lương nào.

Con trai lúc học tiểu học, mỗi lần thấy tôi tất bật bận rộn, luôn tỏ ra chán ghét.

Nó nói: “Mẹ của người ta ai cũng xinh đẹp, sao mẹ không học cách ăn mặc cho ra hồn như người khác?”

“Người khác”? Ý nó là ai? Là Bạch Tiểu Mai sao?

Càng nhớ lại, tôi càng lạnh sống lưng.

Thì ra lúc đó, nó đã liên lạc với người cha “mất tích” kia từ lâu.

Và nó đã giấu tôi suốt cả một đời.

Nực cười. Thật nực cười.

Next

Comments for chapter "Chương 1"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com