Sống Lại Một Giờ Trước Khi Ký Giấy Kết Hôn - Chương 3
Nhìn dòng người đông nghẹt chen lấn, tôi quyết định mang theo càng ít càng tốt.
Những món đồ chiếm diện tích lớn, bán được thì bán, không bán được thì đem cho.
Xếp hàng thật lâu, giữa vé đứng và vé giường nằm, cuối cùng tôi chọn vé giường nằm.
Kiếp trước đã khổ một đời, kiếp này… tôi chỉ muốn sống tử tế với chính mình.
Rời khỏi ga tàu thì đã là buổi chiều.
Cách một đời người, tôi đã không còn kinh nghiệm — quên mất phải mang theo đồ ăn khi xếp hàng.
Vì mải mua vé mà bỏ lỡ bữa trưa, giờ bụng tôi đói đến mức dán chặt vào lưng.
Tôi hỏi đường một hồi, cuối cùng cũng tìm được quán ăn quốc doanh mà kiếp trước từng đến cùng Cố Văn Lâm.
Ngày đó, tôi và anh ta gặp mặt lần đầu tại đây, nhờ sự giới thiệu của đồng nghiệp để hẹn hò xem mắt.
Cố Văn Lâm có ngoại hình ổn, da trắng sáng, là kiểu đàn ông sạch sẽ gọn gàng mà tôi thích.
Cả hai cùng làm kỹ thuật.
Gia đình hai bên đều ở Bắc Kinh, tôi từng nghĩ sau này qua lại cũng tiện.
Anh ta cũng tỏ ra rất hài lòng với ngoại hình của tôi.
Và rồi chúng tôi quyết định thử tìm hiểu nhau.
Trong thời gian yêu nhau, tuy không thể nói anh ta quá tốt với tôi, nhưng cũng không tệ.
Trong sinh hoạt, anh ta chăm sóc tôi khá chu đáo.
Công việc có khó khăn, anh ta cũng sẵn sàng ngồi lại bàn bạc cùng tôi.
Tình cảm giữa tôi và anh ta không có sự rung động mãnh liệt,
phần nhiều là… phù hợp.
Tôi từng nghĩ sẽ cùng anh ta sống yên ổn cả đời.
Không ngờ, anh ta lại bất ngờ ném vào tay tôi một quả bom.
Cố Văn Lâm cầu hôn tôi sau hai tháng hẹn hò.
Khi đó, anh ta thực sự rất vui khi quyết định bước vào hôn nhân cùng tôi.
Nhưng… dù có thân quen bao nhiêu năm cũng chẳng bằng một cái “trúng tiếng sét ái tình”.
Sự xuất hiện của Bạch Tiểu Mai khiến anh ta biết thế nào là rung động thật sự.
Tình cảm của anh ta bắt đầu thay đổi.
Thứ tình cảm ấy đến từ đâu, anh ta không biết.
Nhưng càng lúc càng sâu đậm.
Chỉ là, dù thế nào… anh ta cũng không nên vì tình yêu mà ích kỷ đến mức bỏ rơi tất cả,
hủy hoại cả cuộc đời tôi.
Dựng xe xong, tôi bước vào quán ăn quốc doanh.
Giờ này khách không đông.
Vừa nhìn đã thấy Cố Văn Lâm và Bạch Tiểu Mai đang ngồi ở một góc khuất.
Bạch Tiểu Mai là người đầu tiên trông thấy tôi.
Cô ta vội vàng đứng dậy, vẫy tay gọi tôi rất nhiệt tình:
“Chị Mạn Mạn, chị cũng đến ăn à? Trùng hợp ghê, em đang ăn với anh Văn Lâm, chị lại đây luôn đi, đừng ngại, chỉ thêm đôi đũa thôi mà.”
Không hổ là “trà xanh đỉnh cấp” – người có thể cướp chồng người khác suốt hai mươi năm.
Chỉ hai câu đã tự gán cho mình vị trí chính thất.
“Tôi mà đến, có khi lại phá hỏng buổi hẹn hò của hai người thì sao?” Tôi mỉm cười, liếc mắt nhìn Cố Văn Lâm.
Cố Văn Lâm rõ ràng hoảng hốt.
Anh ta luống cuống đứng dậy, kéo ghế cho tôi.
“À… chị Mạn Mạn, chị đừng hiểu lầm. Em với anh Văn Lâm không phải như chị nghĩ đâu.
Anh ấy chỉ thấy em gầy quá, nên muốn giúp em tẩm bổ thôi.”
Lại khoe tiếp.
Tôi chẳng để tâm, đi thẳng đến ngồi xuống cạnh Bạch Tiểu Mai.
Cố Văn Lâm xoa mũi, ngượng ngùng ngồi lại.
Nhìn một bàn toàn thịt cá ê hề, tôi cũng phải ngạc nhiên.
Tốt thật đấy, bữa này chắc bằng nửa tháng lương của anh ta.
Đối với Bạch Tiểu Mai, anh ta thật đúng là hào phóng.
Cô ta gắp một miếng thịt kho tàu đặt vào bát tôi:
“Chị Mạn Mạn, chị nếm thử món thịt kho ở đây đi. Anh Văn Lâm bảo món này ngon nhất quán, nên nhất định phải gọi.
Anh ấy còn bảo lát về sẽ gói thêm một phần cho em nữa đấy.”
“Chị ăn đi, còn có cá nữa, cá cũng ngon lắm. Em chưa từng ăn con cá nào ngon như vậy.
Anh Văn Lâm nói anh ấy cũng biết nấu, bảo sau này sẽ nấu cho em thường xuyên.”
Cố Văn Lâm biết nấu ăn?
Kiếp trước lúc tôi mang thai, anh ta vào bếp lóng ngóng đến mức làm vỡ hết bát đĩa.
Cuối cùng tôi còn phải đuổi anh ta ra khỏi bếp, tự mình lo cơm nước.
Thì ra… tình yêu cũng có thể “diễn” được.
Tôi gắp miếng thịt kho lên, chậm rãi thưởng thức – đúng là ngon thật.
Thời đó, đồ ăn còn thật thà, thịt heo thơm nức, cá sông tươi ngon, không có mùi dầu máy như sau này.
Tôi vừa ăn vừa giả vờ như không nghe thấy những lời khoe khoang của Bạch Tiểu Mai.
“Á!”
Bỗng nhiên cô ta hét lên, làm tôi suýt làm rơi đũa.
“Xin lỗi chị Mạn Mạn nha, em bị xương cá làm giật mình.
À… em đang nói tới đâu rồi nhỉ? À đúng rồi, chị Mạn Mạn từng ăn món anh Văn Lâm nấu chưa?
Nếu chưa thì tối nay đến nhà em đi, anh ấy hứa sẽ nấu cho em ăn đó, đúng không anh Văn Lâm?”
Hửm?
Bị xương cá làm giật mình sao? Đúng là dọa tôi thật.
Rõ ràng là cô ta thấy tôi bình thản quá nên không chịu nổi, cố tình làm ầm lên để nhắc nhở tôi.
Cứ khoe đi, khoe hết đi.
Chờ tôi đi rồi, xem cô ta còn khoe với ai.
“Tiểu Mai đúng là có phúc. Chị quen anh Văn Lâm bao lâu nay mà không biết anh ấy biết nấu ăn.
Hai người mới quen nhau hai hôm mà anh ấy đã xung phong vào bếp rồi, nhờ có em, tối nay chị cũng được hưởng ké một bữa.”
Đáng lẽ là muốn tôi ghen tới phát điên.
Ai ngờ tôi lại chẳng quan tâm.
Bạch Tiểu Mai sững người.
Còn sắc mặt Cố Văn Lâm thì trắng rồi lại xanh, rồi lại trắng.
Tôi cứ tiếp tục ăn, chẳng màng tới phản ứng của hai người kia.
Đến khi món đậu phụ trộn hành hoa của tôi được mang lên, tôi đẩy đến trước mặt họ:
“Ăn chung đi.”
Sau đó, bầu không khí trên bàn ăn bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
Cuối cùng… tôi cũng có thể yên tâm mà ăn một bữa cơm đàng hoàng.
Ra khỏi quán ăn quốc doanh, tôi chào tạm biệt Bạch Tiểu Mai và Cố Văn Lâm, rồi đạp xe rời đi.
Tôi phải ghé bưu điện gọi điện cho ba mẹ.
Kiếp trước, sau khi Cố Văn Lâm “mất tích”, tôi vừa phải nuôi con một mình, vừa chăm sóc cha mẹ chồng, lại còn phải đi làm.
Mỗi ngày bận rộn như con vụ quay không ngừng.
Chẳng hiểu vì sao, rõ ràng gia cảnh nhà tôi không hề kém cạnh, vậy mà ba mẹ Cố cứ mãi xem thường tôi.
Không những không giúp tôi trông con, họ còn nghĩ đủ cách để hành hạ tôi.
Chỉ cần tôi lỡ có chút gì không vừa ý họ, là họ kéo nhau đến tận cơ quan tôi quậy phá.
Thời ấy, có được một công việc chính thức không dễ, tôi còn phải nuôi con, nên đành nhẫn nhịn.
Biết chuyện, ba mẹ tôi vừa phải lo chăm cháu, vừa thường xuyên chu cấp hỗ trợ tôi.
Họ từng nghĩ, nếu có thể tìm cho tôi người mới, thì cuộc đời tôi sẽ đỡ hơn.
Nhưng khi ba mẹ Cố biết được, họ lập tức kéo đến nhà ba mẹ tôi làm ầm lên,
Nói chúng tôi cố tình muốn ép họ vào chỗ chết.
Không dừng lại ở đó, mỗi lần có ai có ý định tìm hiểu tôi,
mẹ Cố lại dẫn theo con trai tôi bám đuôi tôi,
Rồi dạy nó chạy ra trước mặt tôi gào khóc ăn vạ.
Lâu dần, chẳng ai còn muốn làm quen với tôi nữa.
Tôi cũng thôi không còn mơ tưởng gì đến việc tái giá, chỉ một lòng nuôi con khôn lớn.
Trong suốt thời gian đó, vì hai ông bà nhà chồng, ba mẹ tôi phải chịu không ít ấm ức.
Nhưng điều họ lo lắng nhất, vẫn là tôi.
Đến tận lúc ra đi, điều khiến họ không yên lòng nhất… cũng là tôi.
—
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
Cách trọn một đời người, lần nữa được nghe giọng ba mẹ, tôi òa khóc.
Nghe ra giọng tôi nghẹn ngào, ba mẹ hốt hoảng.
Tưởng Cố Văn Lâm lại ức hiếp tôi, họ giận dữ dọa sẽ tìm anh ta tính sổ.
Tôi vội trấn an họ, rồi kể rõ mọi chuyện gần đây, cũng như những quyết định của tôi.
Đầu dây bên kia, ba mẹ im lặng hồi lâu.
Cuối cùng chỉ nói một câu:
“Nếu là quyết định đã suy nghĩ kỹ, ba mẹ tôn trọng con.”
Lúc ấy tôi mới thật sự thở phào.
Tôi nói cho họ biết chuyện mình được điều trở lại Bắc Kinh.
Vé tàu rời đi là ba ngày sau.
Ba mẹ bảo, nhất định sẽ làm thật nhiều món tôi thích, chờ tôi trở về nhà.
Về đến ký túc xá, tôi mở cửa bước vào.
Thấy Cố Văn Lâm đang ngồi trước bàn học của tôi, cầm tài liệu ôn tập lên xem.
Tôi chợt nhớ ra — chìa khóa phòng này, anh ta cũng có một bản.
Thấy ngăn kéo chứa hồ sơ điều động về Bắc Kinh vẫn khóa kỹ, tôi mới khẽ thở phào.
Quan hệ giữa tôi và anh ta bây giờ chẳng còn rõ ràng nữa, trước khi rời đi, tôi không muốn có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào.
Thấy tôi trở về, Cố Văn Lâm vội vàng đứng dậy rót nước cho tôi.
Anh ta rõ ràng có chuyện muốn nói, nhưng cứ chần chừ mãi chẳng mở lời.
Tôi ngồi xuống giường, từ tốn uống nước, chờ anh ta nói.
Cuối cùng, anh ta nhịn không được:
“Mạn Mạn, anh với Tiểu Mai không phải như em nghĩ đâu.”
Tôi nuốt ngụm trà, giọng điềm tĩnh:
“Em nghĩ thế nào?”
Cố Văn Lâm nghẹn lời.
Nếu tôi vẫn là Hậu Mạn của kiếp trước, dù anh ta có giải thích hay không, tôi cũng sẽ tin.
Nhưng tôi đã là người từng trải qua một kiếp sống khổ sở, từng chứng kiến và nếm đủ mọi đau thương.
Dù Cố Văn Lâm có nói một vạn lần “không có gì”, với tôi mà nói, cũng chẳng khác gì… rắm thối.
Tôi nhớ rất rõ, trước lúc tôi chết, anh ta ngồi bên giường bệnh và thốt ra câu đó.
Nói rằng, anh ta với Bạch Tiểu Mai là yêu từ cái nhìn đầu tiên, là chân ái.
Tình cảm giữa tôi và anh ta không thể nào so được.
Tôi… giống như người xen vào chuyện tình của họ.
Là vết nhơ. Là gai nhọn.
“Mạn Mạn, em tin hay không cũng được… anh chỉ thấy Tiểu Mai mồ côi cha mẹ, sống một mình rất tội nghiệp, nên muốn quan tâm cô ấy nhiều hơn một chút thôi.”
Khi nói, ánh mắt anh ta lảng tránh.
Ngay cả nhìn tôi còn không dám, tôi có lý do gì để tin?
Tôi vẫn đáp:
“Được, em tin anh. Giờ anh có thể đi được rồi chứ? Em mệt, muốn nghỉ ngơi. À, tiện thể để lại chìa khóa phòng giúp em.”
Cố Văn Lâm lập tức cứng đờ.
Rõ ràng anh ta biết… tôi không tin.