NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Novel Info

Sống Lại Một Giờ Trước Khi Ký Giấy Kết Hôn - Chương 5

  1. Home
  2. Sống Lại Một Giờ Trước Khi Ký Giấy Kết Hôn
  3. Chương 5
Prev
Novel Info

Nửa đêm, tôi mất ngủ, ra ngoài hành lang hóng gió ngắm trăng.

Không ngờ vừa mở cửa, suýt bị một cái bóng đen ngồi ngay trước phòng làm giật mình.

Nhờ ánh đèn hắt ra từ trong phòng, tôi nhận ra đó là Cố Văn Lâm.

Toàn thân anh ta nồng nặc mùi rượu.

Không rõ đã ngồi đó bao lâu.

Tôi bỗng nhận ra — dù sống lại một đời, tôi vẫn không thể nhìn thấu con người này.

Tôi cầm đèn pin, đi gọi Bạch Tiểu Mai đến đưa anh ta về.

Cô ta nghe tôi nói xong thì thoáng sững người.

Nhưng vẫn không nói gì, lặng lẽ đi theo tôi về ký túc xá.

Cố Văn Lâm đã ngủ say, Bạch Tiểu Mai phải vất vả lắm mới dìu anh ta rời đi.

Tôi không giúp.

Người đàn ông cô ta yêu, thì để cô ta tự mà lo lấy.

—

Sáng hôm sau, khi tôi xách hành lý chuẩn bị rời đi,

dì Vương lại chạy đến tìm tôi, kéo tôi đi xem trò vui.

Tôi đi theo bà, đến trước căn nhà từng là phòng cưới của tôi và Cố Văn Lâm.

Bên trong, tôi thấy Cố Văn Lâm giận dữ nhìn Bạch Tiểu Mai — đang ngồi trên đất với quần áo xộc xệch.

Thì ra, tối qua sau khi Bạch Tiểu Mai đưa Cố Văn Lâm về,

nhớ lại dáng vẻ anh ta thất thần khi đuổi theo tôi rồi quay về say mèm,

thậm chí lúc ngủ gục ngoài cửa phòng tôi vẫn còn gọi tên tôi trong mơ —

Cô ta đã không nhịn được nữa.

Nhân lúc anh ta say, dù biết Cố Văn Lâm nhận nhầm cô ta là tôi,

cô ta vẫn… lên giường với anh ta.

Từ lời kể của mấy người trong thôn, tôi đã đại khái hiểu chuyện.

Chỉ cảm thấy kinh tởm.

Tôi xách hành lý, xoay người định đi, thì Cố Văn Lâm vội chạy ra kéo tay tôi lại.

“Mạn Mạn, em nghe anh giải thích!”

Tên đàn ông này định không buông tha tôi thật sao?

Tôi hít sâu một hơi, nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh băng:

“Cố Văn Lâm, em tưởng hôm qua em đã nói rõ ràng lắm rồi.”

Anh ta nhìn tôi, như muốn tìm lại một tia tình cảm nào đó còn sót trong mắt tôi.

Nhưng cuối cùng chỉ nhận lại được ánh nhìn xa lạ, thờ ơ như thể tôi đang nhìn một người hoàn toàn xa lạ.

Vì không còn quan tâm… nên không giận.

Vì không giận… nên càng không để ý.

Anh ta cuối cùng cũng nhận ra — tôi thật sự không còn quan tâm đến anh ta nữa.

Cố Văn Lâm buông tay tôi ra một cách vô lực.

Giọng anh ta khàn khàn, cúi đầu nói khẽ sau lưng tôi:

“…Xin lỗi.”

Xin lỗi vì điều gì đây?

Vì kiếp này… hay là cho tất cả những gì anh ta đã làm với tôi ở kiếp trước?

Tôi rời khỏi thôn Viễn Sơn,

trở về Bắc Kinh.

Lần nữa được nhìn thấy ba mẹ khỏe mạnh, vui vẻ, tôi bật khóc không kìm được.

Mỗi ngày sau khi sống lại, tuy nhìn bên ngoài có vẻ nhẹ nhàng,

nhưng trong lòng tôi lúc nào cũng như đè nặng một ngọn núi.

Đó là cả một kiếp người của tôi mà.

Một đời nặng trĩu đến mức nghẹt thở.

Làm sao tôi có thể dễ dàng buông bỏ?

Cố Văn Lâm và Bạch Tiểu Mai, cho dù có bị phanh thây vạn đoạn cũng chẳng quá đáng.

Nhưng tôi còn có ba mẹ, có anh chị.

Tôi không thể vì hai con người thối nát đó mà phá hủy cả cuộc đời được làm lại của mình.

Chỉ đến khi tận mắt nhìn thấy ba mẹ vẫn bình an, chưa bị tôi liên lụy,

tôi mới thực sự cảm nhận được cảm giác buông bỏ gánh nặng.

Tôi ở nhà mấy ngày, sống những ngày an yên hiếm có — có cha mẹ yêu thương, có con cái hiếu thuận.

Sau đó, tôi trở lại với công việc.

Không còn con cái hay cha mẹ chồng làm gánh nặng,

hiệu suất công việc của tôi vượt bậc.

Chẳng bao lâu đã được thăng chức, tăng lương.

Thậm chí còn được mời làm giáo sư đại học, coi như hoàn thành ước mơ giảng dạy bấy lâu nay.

Lần nữa nghe tin về Cố Văn Lâm, là một năm sau đó.

Bạch Tiểu Mai cuối cùng cũng toại nguyện — lấy được anh ta, danh chính ngôn thuận trở thành vợ.

Sau khi kết hôn không lâu, Cố Văn Lâm đưa cô ta về Bắc Kinh.

Ba mẹ Cố, đúng như tôi nhớ — chưa bao giờ là người dễ sống.

Kiếp trước, dù tôi có gia thế tốt, công việc ổn định, họ vẫn luôn xem thường tôi.

Hướng gì là Bạch Tiểu Mai, không nghề nghiệp, xuất thân bình thường — càng khiến họ khinh ghét.

Thế là họ dùng đủ mọi cách hành hạ cô ta.

Nhà họ Cố trở thành một mớ hỗn độn, suốt ngày cãi vã om sòm.

Cố Văn Lâm muốn dọn ra ngoài sống với Bạch Tiểu Mai,

Nhưng ba mẹ Cố sống chết không đồng ý, khóc lóc ăn vạ, gây chuyện khắp nơi.

Họ cho rằng, Bạch Tiểu Mai không xứng — không việc làm, không tương lai,

là thứ phá hoại cuộc hôn nhân tốt đẹp giữa tôi và con trai họ.

Họ ghét cô ta đến nghiến răng nghiến lợi.

Bằng mọi giá, họ bắt Bạch Tiểu Mai phải ở lại, hầu hạ họ như trâu như ngựa.

Tình yêu thanh mai trúc mã cũng không chống lại nổi hiện thực cơm áo gạo tiền.

Thời gian trôi qua, Cố Văn Lâm nhìn Bạch Tiểu Mai… cũng chẳng còn thấy gì đặc biệt.

Không còn tình yêu, Bạch Tiểu Mai biến thành một người đàn bà chua ngoa, cãi nhau như hàng xóm đầu chợ.

Không bao lâu sau, Cố Văn Lâm xin điều chuyển công tác — nhưng lần này, không mang cô ta theo.

Sau đó, nghe nói Bạch Tiểu Mai nổi đóa.

Cô ta quay ngược lại “phản đòn”, ngày nào cũng cãi vã với ba mẹ chồng, sống dở chết dở.

Còn nghe đồn, Cố Văn Lâm ngoại tình.

Bạch Tiểu Mai tức giận đến cực điểm, chạy đến tận nơi làm việc của anh ta tố cáo.

Tố cáo rằng, khi còn ở thôn Viễn Sơn, Cố Văn Lâm đã cưỡng bức cô ta lúc đang say.

Tôi thật không ngờ.

Quả nhiên, một người có thể làm tiểu tam cả đời như cô ta, không phải loại dễ đối phó.

Nhưng điều khiến tôi bất ngờ hơn — lại là Cố Văn Lâm.

Kiếp trước, chỉ vì một câu “nuối tiếc” của Bạch Tiểu Mai,

anh ta căm hận tôi đến tận xương tủy.

Lúc nhìn thấy di ảnh của cô ta, anh ta khóc đến mức thảm thương.

Thấy tôi ra đi, lại tỏ vẻ ăn năn hối lỗi.

Ấy thế mà kiếp này… chẳng thấy anh ta chung tình chút nào.

Thì ra, là tôi đã đánh giá quá cao anh ta.

Một kẻ thối nát từ trong xương, bản chất vốn chỉ biết yêu chính mình,

thì làm sao có thể thật lòng hối hận?

Tất cả những đau khổ đó — chỉ là không cam tâm khi đánh mất, và không thể có được.

Cũng may…

Kiếp này, tôi đã thoát khỏi chiếc lồng ấy.

Đời tôi, từ nay về sau, rực rỡ ánh mặt trời.

(Hết).

Prev
Novel Info

Comments for chapter "Chương 5"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com