Sự lựa chọn của em chỉ có thể là tôi - Chương 21 Lời mời
Chương 21: Lời mời
Lâm Sa dừng xe ớ ngoài hẻm nhỏ, cô tắt máy xuống xe, vừa mới đóng cửa xoay người rời đi đã thấy một bóng người đi tới.
“Lâm Sa.”
Lâm Sa giật mình nhìn người đàn ỏng ấy, sắc mặt hơi thay đổi.
Người tới chính là bạn trai cũ của cô – Đường Tử Kiều.
Đường Tử Kiêu vốn là một soái ca điển hình, người cao chân dài, là một vận động viên thể thao, khi còn đỉ học anh ta cũng là một nhân vật có tiếng trong trường, nụ cười tỏa nắng cùng với tính cách dịu dàng khiến cho nhân duyên của anh ta cực tốt.
Khỉ đó cò ờ bên cạnh anh ta mà có không biết bao nhiêu là cô gái ghen tị, cũng có người âm thầm đồn thổi rằng cô khỏng xứng với anh ta, Đường Tử Kiều cũng biết điều đó, nhưng anh ta lại cho rằng miệng trên người bọn họ, bọn họ muốn nói gì thì không ai cản được, còn bảo cô đừng quan tâm mấy lời đó.
Cho nên khi anh ta đá cò để yéu một đại tiểu thư giàu, ai ai cũng cảm thấy rất ngạc
nhiên, bởi vì ai cũng nghĩ rằng sau khi bọn họ tốt nghiệp đại học nhất định sẽ kết hõn.
Sau chuyện bắt quả tang ngoại tình trong khách sạn vào ba tháng trước, bọn họ chưa hề gặp nhau, cho dù là lúc chia tay cũng là do Tiêu Nam cầm máy của cỏ để nhắn tin cho Đường Tử Kiều giải quyết việc, giải quyết xong thì cũng xóa tài khoản của anh ta, ngay cả số điện thoại cũng chặn luôn.
Cho nên bây giờ anh ta đến đây làm gì?
Lâm Sa không nói lời nào, Đường Tử Kiều đi tới trước mặt cô, trong lòng cũng có chút xấu hố, anh ta nhìn gương mặt xinh đẹp của cỏ gái trước mặt, muốn nhìn thấy một chút trách móc trong ánh mắt ấy đế anh ta bớt cảm giác tộỉ lổi, dù sao cũng là anh ta đã phụ cô trước.
Thế nhưng không hề, vé mặt của cô vẫn bình tĩnh, thậm chí ánh mắt nhìn anh ta còn có chút lạnh lùng.
Điều này khiến Đường Tử Kiều hơi e ngại, anh ta vốn muốn nói vài câu để làm dịu bầu không khí, thế nhưng lại phát hiện ngày xưa mình vốn có tài hùng biện bây giờ lại không nói được lời nào, sau cùng anh ta chỉ có thể thở dài: “Dạo này… Dạo này em khỏe không?”
Lâm Sa gật đầu lạnh nhạt nói: “Khỏe, anh tìm tôi làm gì?”
Đường Tử Kiều nghẹn ngào, tìm làm gì ư? Bây giờ cô lại lạnh lùng với anh ta như vậy sao?
Anh ta cảm thấy có gì đó đã thay đổi, nhưng lại không thế nói rõ đấy là gì.
Anh ta cúi đầu, lấy một tấm thiệp mời màu đỏ ra, do dự một lát mới đưa cho cô nói: “Anh định gọi cho em, nhưng mà hình như em chặn anh rồi đúng không? Anh không gọi được cho nên mớỉ tới đây chờ em, cho em cái này, tháng sau anh sẽ… Kết hôn, vậy nên…”
Mấy lời tiếp theo Đường Tử Kiều không nói được, không phải là vì lời nói khó nghe mà là vì gương mặt của Lâm Sa… Từ đầu tới cuối vằn không có chút phản ứng nào.
Người yêu cũ kết hôn còn gửi thiệp mời tham dự đám cưới đã hơi quá đáng rồi, đằng này lại còn đưa thiệp tận tay.
Lâm Sa nhìn chằm chằm vào tấm thiệp màu đỏ xinh đẹp, mặt trên của thiệp là mấy chữ được mạ vàng [Đường Tử Kiều & Lương Kiều Kỉều, kính mời…].
Dòng chữ có hơì chói mắt, Lâm Sa mím
môi, liếc nhìn chồ khác, mỉa mai nói: “Anh thật sự cho rằng tôi đi được sao? Hay đây vốn không phải là ý của anh mà là do vợ chưa cưới của anh đề nghị? Đợi tôi tới thì ân ái với nhau trong bữa tiệc, khiến tòi xấu hổ rồi bị các bạn cùng lớp cười nhạo đúng không?”
Đường Tử Kiều hơi hoảng sợ, anh ta vội vàng nói: “Không… Anh không muốn em bị xấu hố, anh không cho phép cô ấy làm như vậy!”
Trong mắt Lâm Sa toàn là sự nghi ngờ: “Thật sao? Thế nhưng người khiến tôỉ xấu hổ không phái là có ta, mà là anh.”
Chuyện cồ nói chính là cảnh tượng trong khách sạn vào ba tháng trước, Đương Tử Kiều cũng nhận ra ý này, anh ta cảm thấy vô cùng xấu hổ, cánh tay phát run, vội nhét thiệp mời vào túi, lại nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh đã nói với cô ấy rằng em sẽ không nhận thiệp, cũng sẽ không tới nhưng cô ấy khỏng tin… Lâm Sa, coi như hôm nay anh chưa từng tới đây đì!”