Sự lựa chọn của em chỉ có thể là tôi - Chương 23 Cô ấy khóc fôi
Chương 23: Cô ấy khóc fôi
Hàn Lâm Quân lái xe vào gara, sau đó xuống xe, đang đi thẳng về phía thang máy của chung cư thì điện thoại di động bất chợt reo lên, anh lấy ra nhìn, là trợ lý Nhậm gọi đến, liền nhấc máy: “Alô!”
Trợ lý Nhậm nói: “Hàn tống, tôi đã đi theo cô Lâm về chỗ đồ xe lần trước. Cồ ấy quả thực đã về nhà ăn tối.”
“ừ!” Hàn Lâm Quân lạnh nhạt trả lời, nhấn nút thang máy, đang định hỏi xem còn gì nữa không thì trợ lý Nhậm lại lên tiếng.
“Trên đường về cô Lâm không có vấn đề gì, nhưng tôi phát hiện… cô Lâm ở đầu hẻm đã gặp một người con trai, sau đó cùng hắn ta nói chuyện mấy câu.”
Hàn Lâm Quân trong lòng khẽ dao động: “Con trai?”
“Đúng vậy, là một thanh niên tré tuổi, hình như có quen biết với cô ây, nhưng tôi đứng quá xa nên không biết họ đã nói gì”
“Sau đó thì sao?”
Cậu thanh niên đó hình như muốn đưa thứ gì đó cho cố Lâm, một cuốn số đỏ thì phải. Cô Lâm còn chưa kịp phản ứng thì hắn
đã bỏ đi. Sau đó cô Lâm đã đứng đó rất lâu, dường như cô ấy còn khóc nữa, nhưng tôi không nhìn rõ.”
Khóc sao?
Hàn Lâm Quân nheo mắt, trầm giọng nói: “Đi điều tra thân phận của tên thanh niên đó, hắn có quan hệ như thế nào với Lâm Sa, hắn muốn đưa cho cô ấy cái gì.”
Trợ lý Nhậm lập tức đáp ứng: “Vângí”
Hàn Lâm Quân tắt điện thoại, mím chặt mòi, đôi mắt đen sâu thăm thẳm chợt lóe lên, thang máy vừa đến, hắn chậm rãi nhấc chân bước vào.
Ngày hỏm sau, khi Lâm Sa vừa đến cỏng ty, cô đã nghe tin lãnh đạo cấp cao của tập đoàn đã gửi văn bản sa thải Giám đốc La.
Sếp trên của cô – Giám đốc La là Tổng giám đốc buồng phòng, hai ngày trước Hàn Lâm Quân đã gặp cô ta ở khách sạn, hơn nữa còn muốn thòng qua Giám đốc La đế gây khó dễ cho cô. Thế nhưng, dạo gần đây cô không hề nghe thấy Giám đốc La đã phạm sai lầm gì, tháng trước cô ta còn đến trụ sờ chính của tập đoàn họp báo cáo công việc cho khách
sạn, sao đột nhiên lại bị sa thải?
Cồ chỉ biết tin này sau khi xem thông báo trên trang web nội bộ của khách sạn, buổi trưa khi cô đến nhà ăn để ăn trưa, đang ngồi cùng trợ lý thì bất ngờ nhìn thấy Giám đốc La tức giận bừng bừng lao thắng về phía cô. Cô ta dùng sức đập mạnh lên bàn, trùng mắt quát lớn: “Lâm Sa, là cò làm đúng không?”
Lâm Sa giật nảy mình, bát đĩa của các đồng nghiệp nữ ngồi cùng bàn bị cú đập này làm cho rung chuyển, khiến bọn họ hét lên kinh hãi.
Lâm Sa đứng lên, dùng tay lau đi vết bẩn trên người, vé mặt khó hiếu nói: “Giám đốc La, tôi thật sự không biết cỏ đang nóỉ cái gì?”
Cô ta hừ lạnh một tiếng: “Ngày đó Hàn tống nhờ tôi báo với cô đến phòng anh ta, có phải cô nhân cơ hội đó nói xấu tôi đúng không? Chiều hỏm qua, có người đã nhìn thấy cồ đang nói chuyện với Hàn tống ở cửa khách sạn. Cô nóỉ xem chuyện này có liên quan đến có đúng không? Bằng khồng tại sao hôm nay tôi lại đột nhiên bị trụ sở tập đoàn sa thải như thế!”
Đám người xung quanh trợn to mắt nhìn
Lâm Sa, cô tức giận đến nồi mặt đỏ bừng lên, hét lớn: “Cô nói bậy! Tôi chưa từng nói với Hàn tổng bất cứ điều gì về cỏ!”
“Chắc chắn là cô muốn ngồi vào vị trí của tôỉ chứ gì, vậy nên khi cồng ty mờ tiệc chào đón Hàn tổng, cồ đã lẻn vào phòng anh ta, bò được lên giường anh ta rồi thổi gió bên gối những điều khồng hay về tỏi đúng khỏng? Vì vậy Hàn tổng mới có thể mượn cớ khách sạn không thế triển khai biện pháp an ninh tốt, buộc tôi bị sa thải, Lâm Sa, bây giờ tôi mới biết cô thủ đoạn như vậy đây”
Những lời nói giật gân này ngay lập tức gây náo động, những người xem kịch xung quanh há hốc mồm và nhìn thẳng vào Lâm Sa với vẻ khó tin.
Lâm Sa đột nhiên cảm thấy đầu mình ong ong như muốn nổ tung, cô cảm thấy rất xấu hổ và tức giận đến mức toàn thân run lên bần bât, khônq thể thốt lên lời!