Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! - Chương 449 Chỉ có trâu bò mệt chết
Chương 449: Chỉ có trâu bò mệt chết
Theo Văn phu nhân và Tô Đại cấu chờ thủ lĩnh của một đám nhân vật phản diện bị binh lính nước Hạ dẫn đi, đảo Nguyệt Lượng chính thức trở về cái ôm của Tố quốc.
Tin tức này nhanh chóng lan ra khắp toàn cầu.
Rất nhiều quốc gia đã gửi quốc gia đã gửi thòng báo chúc mừng cho nước Hạ, trong đó có nước Mỹ và vương quốc hoa anh đào!
Nghe thấy thật sự có hơi buồn cười.
Dù sao hai quốc gia khổng lồ này đã từng còng khai ngăn cản đảo Nguyệt Lượng quay trở về nước Hạ.
Nhưng có rất nhiều nhân vật cấp cao không biết rằng, sở dĩ hai cường quốc lớn này không dám giở trò là bởi vì Quân Đế đang âm thầm tạo áp lực.
Trong khoảng thời gian ngắn, rất nhiều người đã hiếu ra được một đạo lý.
Cho dù bạn có trâu bò đến đâu cũng không được đi trêu chọc quân đế, nếu không bạn sẽ không có kết quả tốt!
Lý Trạch Vũ thân là đương sự trong chuyện này, sau khi nghỉ ngơi một đêm, một mình quay về Hoàng Thành.
Thật ra hắn vẫn còn có chuyện quan trọng phải lo nhưng không thế lay chuyến được mệnh lệnh của ông cụ và ông nội, chỉ đành tạm thời gác lại những công việc dang dở quay trở về mở một bữa tiệc tối chúc mừng ngày quốc khánh.
Trình độ náo nhiệt của nhà cũ nhà họ Lý có thế so với ăn Tết.
Chỉ cần những danh hào quyền quý có tên tuổi trong Hoàng Thành đều đến đây.
Không chỉ như vậy, quan chức khắp các nơi trên cả nước, chỉ cần là người thuộc phe cánh nhà họ Lý, cho dù người không thể đến nhưng đều sẽ ra lệnh cho người đem quà tới.
“Thiếu gia, phát tài rồi!”
“Tiêu một đời một kiếp cũng hết…”
Nhìn những món quà giá trị xa xỉ, trong mắt của Cấu Phú Quý và Vật Tương Vong tràn ngập sự tham lam.
“Tôi quyết định từ giờ trở đi sẽ bắt đầu buông thả!”
“Tôi cũng quyết định mỗi ngày đều phải có rượu say thịt ngon!”
Hai vị huynh đệ rất ăn ý, đều có chung một lý tưởng sống như nhau.
“Tùng tùng.!”
Lý Trạch Vũ tự thưởng cho hai người mỗi người một gậy: “Làm phiền các người nhớ cho kỹ, số tiền này đều là của tôi!”
Cấu Phú Quý nhe răng trợn mắt, mắt: “Thiếu gia, một mình anh căn bản không thể tiêu hết sổ tiền này đâu, em và Tương Vong có lòng tốt, bằng lòng giúp anh chia sẻ những phiền não này!”
Vật Tương Vong gật đầu phụ họa, nói: “Đúng vậy đúng vậy, thiếu gia, cậu suy nghĩ cấn thận lại đi, nếu một ngày nào đó anh ợ hơi, tiền vẫn chưa xài hết, nhất định sẽ chết không nhắm mắt!”
“Mẹ nó, bây giờ đã bắt đầu nguyền rủa ông đây chết rồi đúng không?”
Lý Trạch Vũ xắn tay áo lên, làm bộ muốn chỉnh đốn lại hai tên người hầu.
Đúng lúc này, Diệp Khuynh Thành đi tới đây.
“Chị dâu cứu mạng!”
“Chị dâu, chị cứ từ từ nói chuyện với thiếu gia nhé, bọn em còn có việc phải đi trước một bước đây…”
Cấu Phú Quý và Vật Tương Vong rời đi giống như đang chạy trốn.
Lý Trạch Vũ còn muốn đuối theo, lại bị Diệp Khuynh Thành vươn tay ra ngăn lại: “Có thế đừng làm bậy nữa hay không? Chẳng lẽ anh còn có thể đánh chế bọn họ chắc?”
“Hả?”
Lý Trạch Vũ cười gian, nói: “Nói là đánh chế thì không đến mức, đánh cho gần chết vẫn được.”
Diệp Khuynh Thành tức giận, nói: “Tôi nói này, người anh hùng lớn của dân tộc như anh có thể đứng đắn hơn một chút không?”
“Sao tôi lại không đứng đắn rồi?”
Khi nói chuyện, Lý Trạch Vũ vươn tay ôm lấy eo thon của Diệp Khuynh Thành, thuận thế thò tay đến gần ngực của đối phương.
Gương mặt nhỏ của Diệp Khuynh Thành bỗng dưng đỏ lên: “Đừng làm bậy, bên ngoài còn có rất nhiều khách quý đang đợi anh đó.”
“Bọn họ đâu có quan trọng bằng em.”
Lý Trạch Vũ nói xong lập tức ôm Diệp Khuynh Thành kiểu bế công chúa vào trong ngực, bước từng bước đi về phía gian phòng của mình.
Hơn một tiếng sau…
“Loảng xoảng!”
Diệp Khuynh Thành gần như đỡ tường đi từ trong phòng ra ngoài, sự tức giận trong đôi mắt khó có thể che giấu được.
Lý Trạch Vũ đi theo phía sau, cười hề hề, nói: “Buổi tối tiếp tục nhé!”
“Tiếp tục cái đầu quỷ nhà anh!”
vốn dĩ Diệp Khuynh Thành đang muốn dây dưa với thằng nhãi này thêm một lúc, nghe thấy như vậy bỗng dưng sợ tới mức hổt hoảng chạy đi.
Vừa mới đi tới cửa đã đụng phải Diệp Khinh Nhu đi từ phía trước tới,
“Khuynh Thành, cháu…”
Diệp Khinh Nhu liếc mắt một cái đã phát hiện cháu gái có gì đó không đúng.
Diệp Khuynh Thành ngượng ngùng, thậm chí không dám ngấng đầu lên, bước nhanh hơn rời khỏi nơi này.
Không biết vì sao, Diệp Khinh Nhu đột nhiên có chút hâm mộ, ngẩng đầu nhìn thấy Lý Trạch Vũ đang chuẩn bị xuống lầu, dường như sự dũng cảm của cô ấy nổi lên.
“Này… Này… Dưới ban ngày ban mặt, cô muốn làm gì?”
“Muốn!”
Diệp Khinh Nhu khí thế trả lời, sau đó lập tức kéo Lý đại đương gia lên phòng ngủ trên lầu.
Lại hơn một tiếng trôi qua, trong phòng ngủ đã biến thành một mớ hỗn độn.
Nhìn thấy dấu vết màu đỏ trên ga giường, trong lòng Lý Trạch Vũ có nhiều cảm xúc phức tạp.
“Hối hận à?”
Diệp Khinh Nhu hừ một tiếng.
Lý Trạch Vũ bĩu môi: “Lý mỗ làm việc chưa bao giờ hối hận.”
“Vậy vì sao mặt mày của cậu lại buồn thiu như vậy?”
Diệp Khinh Nhu bất mãn chất vấn.
Lý Trạch Vũ gãi gãi đầu, cười khố nói: “Nói cho cô, cô cũng không hiểu đâu.”
Trên đời này chỉ có trâu bò mệt chết, làm gì có ruộng bị cày nát cơ chứ?
Nếu không phải trên người của hắn có Ngự Long Thần Công, cho dù là người làm bằng sắt cũng không chịu đựng nổi sức ép như vậy!
Bữa tiệc tối mới tiến hành được một nửa, chủ nhân của bữa tiệc Quốc Khánh là Lý Trạch Vũ mới khoan thai xuất hiện.
“Bốp bốp bốp!”
“Bốp bốp bốp…”
Tất cả những vị khách có mặt tại hiện trường đều chủ động đứng dậy, vỗ tay hoan nghênh vị anh hùng dân tộc này.
Trong lòng Lý Trạch Vũ đắc ý dào dạt nhưng trên gương mặt lại rất chuẩn mực, trong khoảng thời gian ngắn vẫy tay với mọi người tỏ vẻ cảm
ơn.
“Trạch Vũ, cháu lại đây!”
Trước mặt mọi người, Lý Định Quốc cũng không hề gọi Lý đại đương gia là ‘Thằng nhóc thối’ nữa.
Có một cái bục nhỏ được dựng tạm lên trong bữa tiệc.
Trước ánh mắt của mọi người, Lý Trạch Vũ bước hai ba bước đi tới.
Hiện trường thật sự rất giống một buổi lễ trao giải thưởng lớn.
“Alo alo.”
Lý Trạch Vũ cầm lấy microphone, trong khoảng thời gian ngắn không biết phải nói gì.
Dù sao trước đó vẫn chưa chuẩn bị tốt những lời cần phải nói.
“Từ nhỏ, mẹ của tôi đã nói với tôi rằng trong nhà nghèo trẻ em nên phải làm đương gia sớm, phi, nói sai rồi…”
“Đảo Nguyệt Lượng có thế quay trở về vòng tay của Tố quốc, đây là một chuyện lớn mà nơi nơi đều vui mừng!”
“Rất vinh dự và may mắn khi bản thân tôi có thế đóng góp chút sức lực non nớt vào chuyện này!”
“Nhưng tôi cho rằng những chuyện này không có gì đáng để khoe khoang cả, đều là con cháu của Viêm Hoàng, tôi tình nguyện dốc hết sức lực của mình để hoàn thành.”
“Sau này nếu như quốc gia hoặc là người dân có cần, người nhà họ Lý Nhất định sẽ làm gương cho binh sĩ, cho dù có tan xương nát thịt cũng không chối từ!”
Không thể không thừa nhận, trình độ nói chuyện của Lý đại đương gia vẫn rất tốt, những câu nói bật thốt ra trong giây lát khiến cho người khác nhiệt huyết sôi trào.
“Bốp bốp bốp!”
“Bốp bốp bốp…”
Tiếng vỗ tay vang lên như nước.
“Suy cho cùng ông già tôi chúc cậu một lý!”
Diệp Trung Đường đứng lên, cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
“Tửu lượng của Diệp lão tốt thật đấy!”
Tô Cẩn Hoa cũng đứng dậy theo, hướng về phía mọi người, đề nghị: “chúng ta mời vị anh hùng Lý một ly!”
ở trước mặt long chủ, ai dám không nể mặt chứ?
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi
người đều cầm ly rượu của mình lên, hướng về phía Lý Trạch Vũ uống một hơi cạn sạch.
Lý Trạch Vũ cũng không già mồm cãi láo, cầm lấy ly rượu cấu Phú Quý đưa tới, uống một ngụm.
“Cảm ơn mọi người đêm nay đã đến đây, hy vọng mọi người có thế ăn no uống say!”
Lý Viễn Sơn nhiệt tình mời mọi người.
Lúc này, Diệp Trung Đường ở bên cạnh ném cho ông ấy một ánh mắt, nhỏ giọng nói: “Anh Lý à, tôi đã gọi anh là anh rồi, anh có thể đừng nói lời không giữ lời hay không?”
ở dưới gầm bàn, Lý Viễn Sơn đá ông ấy một cái, lại ném cho ông ấy một ánh mắt ‘Yên tâm’.
Không lâu sau, bữa tiệc đã đi tới hồi kết.
Lý Trạch Vũ đang chuẩn bị rời đi trước một bước lại bị Lý Định Quốc túm lại không cho đi.
“Lão Lý, ông làm gì thế?”
Vẻ mặt của Lý Trạch Vũ tràn ngập nghi ngờ.
Vẻ mặt của Lý Định Quốc thần bí, nói: “Còn có việc, cháu đừng đi vội!”
“Còn có chuyện gì nữa?”
Lý Trạch Vũ vừa dứt lời, Lý Viễn Sơn đã đứng dậy.
“Mọi người, nhân cơ hội ngày hôm nay, ông qià tôi có môt chuyên vui cần thônq báo…”