Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! - Chương 450 Đưa Cốt Cầm cho ông cũng vô dụng
- Home
- Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi!
- Chương 450 Đưa Cốt Cầm cho ông cũng vô dụng
Chương 450: Đưa Cốt Cầm cho ông cũng vô dụng
Chuyện mừng?
Lý Viễn Sơn vừa dứt lời, tất cả những vị khách ở đây đều lấy lại tinh thần.
“Lý lão, có chuyện mừng gì thế? ông mau nói ra đi.”
Tô Cẩn Hoa trêu ghẹo thúc giục.
Giờ phút này.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Khuynh Thành ửng đỏ, dường như đã đoán được điều gì đó, vô tình cố ý nhìn về phía Lý Trạch Vũ ở cách đó không xa.
Mà biểu cảm của Diệp Khinh Nhu ở một bên có hơi phức tạp.
Trong lòng cô ấy rõ như gương, mấy năm trước Lý Trạch Vũ và cháu gái xảy ra một câu chuyện phong lưu, nhà họ Diệp muốn biến scandal này thành một câu chuyện mừng, gả cháu gái cho Lý Trạch Vũ là biện pháp tốt nhất.
Cho nên…
Cô ấy có thế trở thành người phụ nữ của Lý Trạch Vũ nhưng chắc chắn không phải là người lộ ra bên ngoài kia.
Trong lòng nghĩ như vậy, Diệp Khinh Nhu có
chút hâm mộ nhìn về phía cháu gái nhưng phần lớn vẫn là chúc phúc.
“Chờ đã!”
Giọng nói của Lý Trạch Vũ đột nhiên lan truyền khắp chủ đường lớn như vậy.
Ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn về phía hắn.
Lý Viễn Sơn đang định mở miệng cũng kịp thời nán lại, trên gương mặt lộ ra sự nghi ngờ.
Chỉ thấy Lý Trạch Vũ liếc mắt nhìn mọi người xung quanh một cái, nghiêm mắt nói: “Mọi người ăn no uống say nhé, tôi còn có chút việc riêng chưa xử lý, đi trước một bước!”
Sau khi dứt lời, mọi người chỉ cảm thấy có một trận gió lướt qua, khi nhìn chằm chằm lại, sao có thể nhìn thấy bóng dáng của Lý đại đương gia chứ?
“Thằng nhóc thối, cháu quay về đây cho ông!”
“Con mẹ nó, thằng nhóc này lại chạy mất rồi…
Lý Viễn Sơn và Lý Định Quốc tức đến mức sắp nốtung.
Nhưng mà người cảm thấy tức giận nhất vẫn phải kể đến Diệp Trung Đường.
“Sao thằng nhóc này có thể chạy được chứ? Sao nó có thể chạy mất chứ?”
Nếu đổi thành người bình thường, sợ là ông ấy đã lấy Mauser mà mình nâng niu ra đập chết đối phương từ lâu rồi.
Cùng lúc đó.
Lòng bàn chân của Lý Trạch Vũ nhấn ga cầm một cái hộp gổ lên một chiếc xe taxi.
“Anh chàng đẹp trai, đi đâu thế?”
“Đến Cát Châu.”
“Hả? Đi từ nơi này đến Tuyên Thành là hơn một trăm kilômét đấy!”
“Cho anh thêm tiền.’
Lý Trạch Vũ lấy xấp tiền một trăm tệ giá trị cao trên người ra.
Gương mặt của tài xế vui vẻ nhận tiền, một chân giẫm chân gà nghênh ngang rời đi.
Bên trong thị trấn Thiếm Châu.
Một chiếc xe LandRover thân dài màu đen đang chạy nhanh với tốc độ cao trong màn đêm.
Người phụ nữ lái xe không phải là người khác, đúng là Cung Nghê Thường đi theo phụ thân chạy trốn khỏi đảo Nguyệt Lượng.
Mà Cung Vô Địch và một người đàn ông được một chiếc áo hắc bào màu đen bao trùm khắp cơ thể ngồi ở phía sau.
“Xin hỏi, rốt cuộc cậu muốn dẫn chúng tôi đến nơi nào?”
Cung Vô Địch nhíu chặt mày.
Từ khi trốn khỏi đảo Nguyệt Lượng, người mặc đồ đen bên cạnh đã dẫn hai cha con bọn họ đi rất nhiều vòng, cuối cùng đi đến khu vực Thiếm Châu.
Trong lúc đó người này chẳng nói gì cả, chỉ nói hai cha con bọn họ kiên nhẫn làm theo là được.
Vốn dĩ Cung Vô Địch muốn dẫn con gái rời đi, dù sao bọn họ đã thoát thân khỏi bàn tay của Lý Trạch Vũ, tạm thời sẽ không có nguy hiểm gì.
Nhưng ông ta đã được chứng kiến thân của người người mặc đồ đen này, thực lực ngang bằng với hòa thượng Nhất Trinh ở trên chùa, ông ta không cho rằng mình và con gái có thể chạy thoát khỏi tay của đối phương.
“Rất nhanh các người sẽ biết thôi, không cần vội vàng.”
Người mặc đồ đen tiếp tục bảo bọn họ yên tâm.
Nghe vậy, Cung vỏ Địch chỉ có thể ngượng
ngùng ngậm miệng nhưng cũng không dám lơi lỏng cảnh giác.
Cung Nghê Thường lái xe không nói lời nào, đôi mắt giống như đang suy tư gì đó.
Đến bây giờ bọn họ vẫn đoán không ra người mặc đồ đen là người của thế lực phương nào, vì sao lại tình nguyện đắc tội Lý Trạch Vũ cũng muốn cứu hai cha con bọn họ đi?
Hơn nữa, mục đích của đối phương là gì?
Chẳng lẽ là vì cốt cầm?
Cung Nghê Thường cảm thấy khả năng này không quá lớn, dù sao Brandy cảm thấy cốt cầm rất quan trọng, nhất định sẽ không dễ dàng nói cho những người khác biết.
Dựa theo hướng dẩn chỉ đường, chiếc LandRover chạy nhanh trên đường quốc lộ về thủ đô mười mấy phút đồng hồ, cuối cùng dừng lại ở cửa viện của một ngôi nhà nông hẻo lánh.
“Xuống xe đi.”
Người mặc đồ đen mở cửa xe trước.
Cung Vô Địch và con gái nhìn nhau, hai người nảy sinh cảnh giác.
Ba người đang bước vào tiếu viện đèn điện sáng trưng.
Giờ phút này, một người đàn ông phương Táy
đầu tóc bạc phơ, trên gương mặt lại không có quá nhiều nếp nhăn đang ngồi trên ghế đá trong sân, động tác pha trà thành thạo.
Nếu Lý Trạch Vũ ở đây lúc này, chắc chắn liếc mắt một cái có thể nhận ra đây là Gutian của tộc Bất Tử.
Người đàn ông mặc đồ đen tháo mặt nạ che mặt xuống, đúng là người duy nhất còn sống trong Lục đại thân vương của tộc Bất Tử – McKitrick.
“Ông là… Hoàng đế Gutian!”
Đồng tử của Cung Nghê Thường co rụt lại.
Tộc Bất Tử sợ ánh nắng mặt trời, khó tránh mấy ngày nay người mặc đồ đen đều muốn chạy xe lúc ban đêm!
Trên gương mặt của hoàng đế Gutian lộ ra nụ cười, có vẻ khá ngạc nhiên, nói: “Không ngờ rằng cô gái đây lại quen biết bổn hoàng.”
“Bọn họ là ai?”
Cung Vô Địch nhỏ giọng hỏi.
Đôi mắt của Cung Nghê Thường trở nên nghiêm túc, thấp thỏm nói: “Cha, ỏng ta chính là hoàng đế của Tộc Bất Tử.”
Tộc Bất Tử!
Cung Vô Địch nghe thấy thế chẳng những
không sợ hãi, thậm chí trong mắt còn phát ra ánh sáng.
Bởi vì ông ta biết bước đầu tiên để được trường sinh bất lão chính là phải trở thành người của tộc Bất Tử, sau đó mới có thể lợi dụng hoa Trường Sinh biến cơ thế xác thịt của mình trở nên giống như người bình thường.
“Mời hai vị ngồi, uống trà đi.”
Hoàng đế Gutian nhiệt tình tiếp đón hai người.
Cung Nghê Thường thấp thỏm bất an, Cung Vô Địch đã dẫn đầu ngồi xuống, hơn nữa hữu nghị chắp tay: “Tại hạ Cung Vô Địch nghe danh Huyết Hoàng đã lâu.”
“Cung tiên sinh khách sáo rồi.”
Hoàng đế Gutian cũng không hề tự cao tự đại, hiền lành nói: “Bốn hoàng cách xa Hạ quốc ngàn dặm đến đây chính vì muổn kết giao bạn bè với Cung tiên sinh.”
Kết giao bạn bè ư?
Cung Vô Địch đâu có dễ lừa như vậy.
Lúc trước ông ta không hiếu được vì sao người mặc áo đen lại ra tay giúp đỡ, hiện tại đã hiếu rồi.
Đối với người của tộc Bất Tử mà nói, sức hấp dần lớn nhất tất nhiên là hoa Trường Sinh!
“Huyết Hoàng, người ngay thẳng không nói vòng vo, ông muốn cốt cầm trong tay tôi đúng không?”
“Haha…”
Hoàng đế Gutian hơi nheo mắt lại: “Cung tiên sinh thật là một người sảng khoái, nếu đã như vậy, bổn hoàng hy vọng Cung tiên sinh để cốt cầm về với chủ cũ, dù sao thứ này vổn là thánh khí của tộc Bất Tử chúng tôi.”
“Nếu tôi không muốn đưa thì sao?”
Biếu cảm của Cung Vô Địch bình tĩnh, không hề bị khí thế của đối phương lấn át.
Hoàng đế Gutian không nhanh không chậm rót cho hai người một ly trà, chính mình thì lấy một ly chất lỏng màu đỏ tươi ở dưới gầm bàn ra, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
McKitrick ở một bên nhận được ám hiệu, di chuyển đi lên liếc mắt một cái đánh giá hai cha con Cung Vô Địch, hài hước nói: “Trừ khi hai vị nắm chắc có thể chạy thoát khỏi tay của chúng tôi.”
Trái tim của Cung Nghê Thường đột nhiên vọt lên tận cố họng.
Cô ấy mới chỉ đột phá cảnh giới Tông Sư, mà Cung Vô Địch chỉ đến cảnh giới Võ Thành, cho dù hai cha con bọn họ phối hợp với nhau cũng không
thể đánh lại McKitrick, huống chi còn có một vị Huyết Hoàng của tộc Bất Tử là Gutian!
Có thể nói là không có chút cơ hội thoát thân nào.
Nhận thấy sự lo lắng của con gái, Cung Vô Địch ném cho cô ấy một ánh mắt yên tâm, sau đó nhìn về phía hoàng đế Gutian: “Huyết Hoàng, cho dù tôi giao cốt cầm cho ỏng thì thế nào? Mấy người có thể tìm được hoa Trường Sinh ư!”
Hửm?
Nghe thấy lời này, hoàng đế Gutian rơi vào trầm tư.
Ông ta chỉ biết hoa Trường Sinh ở trong biên giới nước Hạ, nhưng nước Hạ lớn như vậy, ông ta không thể mang theo cốt cầm đi đến từng nơi để thăm dò được.
Hành độg này chẳng khác nào mò kim đáy biển.
“Haha…”
Cung Vô Địch nở nụ cười đầy ấn ý.
“Huyết Hoàng cũng biết vì sao tên khốn Brandy gì đó phải giao cốt cầm cho con gái của tôi mà…”