Sư phụ tôi là thần tiên - Chương 267
Lúc này, hai mầt Viên Kim Phượng sáng lấp lánh.
Trong thời gian ba nhịp thở, Dương Bách Xuyên đã hoàn thành ba mươi sáu châm nhanh, mổi châm đều dùng đến chân khí. Sau khỉ hoàn thành anh mệt lả, chí cảm thấy đầu choáng mắt hoa, cơ thế lảo đảo ngã về phía sau.
Tức thì một mùi hương phả vào mũi anh, anh nhận ra mình ngã vào lòng Viên Kim Phượng.
Có câu người đẹp trong lòng và trong lòng người đẹp, hai vế này nghe na ná nhau nhưng Dương Bách Xuyên cho rằng cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Ví dụ như lúc này, bởi vì kiệt sức mà anh ngã vào lòng Viên Kim Phượng.
Anh cảm thấy hạnh phúc đong đầy, còn hạnh phúc như thế nào thì chí có người trong cuộc mới cảm nhận được.
“Nhóc Xuyên, cậu sao thế?” Viên Kim Phượng vô cùng lo lắng.
“Kim Phượng mau dìu nhóc Xuyên lẻn sofa nghỉ ngơi đi. Thằng bé này vì mẹ mà mệt lả rồi này.” Giọng nói của Miêu Thúy Hoa tràn đầy đau lòng.
“Đừng lo, cháu nghỉ ngơi một lát là Ổn.” Dương Bách Xuyên yếu ớt cất lời. Thật ra anh muốn dựa vào lòng người đẹp thêm một lát nữa.
Nhưng thực tế là anh được Viên Kim Phượng dìu lên sofa nằm.
Mặc dù hơi lưu luyến, nhưng quả thật bây giờ anh cần nghỉ ngơi. Bảy mươi hai châm, châm nào cũng chứa chân khí, thật sự không phải chuyện đùa. Nhất là ba mươi sáu châm nhanh gần như đã tiêu hao hết chân khí và tinh lực trong người anh.
Châm Âm Dương Ngũ Hành có tống cộng một trăm linh tám châm, hiện tại anh có thể thực hiện nhiều nhất bảy mươi hai châm.
Nếu không vì chữa khỏi chân cho Miẻu Thúy Hoa trong một lần, thì anh sẽ không liều mạng như vậy, có thế bắt đầu từ mười hai châm rồi cách mấy ngày lại tăng thêm số lượng châm cũng được.
Nhưng tính tình Dương Bách Xuyên hơi nóng vội, hơn nữa anh biết mẹ con Viên Kim Phượng rất mong hồi phục, vì vậy anh dứt khoát khiêu chiến cực hạn của bản thân, thực hiện bảy mươi hai châm. Kết quả là bản thân mệt lử.
Châm pháp Châm Âm Dương Ngũ Hành bắt đầu từ mười hai châm lên đến hai mươi tư châm, ba mươi sáu châm, bảy mươi châm, cuối cùng là một trăm lỉnh tám châm. Mổi giai đoạn có tác dụng khác nhau, càng về sau càng khó thực hiện, nhưng kết quả đạt được cũng tốt hơn.
Dương Bách Xuyên cũng biết bảy mươi hai châm hôm nay là quá sức mình. Nếu tu vỉ của anh tiến thêm một bước lên đến Luyện Khí kỳ tầng ba, thì việc châm cứu sẽ dề dàng hơn rất nhiều.
Anh thầm nhủ mình phải cổ gắng tu luyện mới được. Trong truyền thừa của sư phụ, cái gì cũng chiếu theo tiêu chuấn của người tu chân, không có nền tảng tu vi thì có rất nhiều công pháp anh không thể thực hiện.
Dương Bách Xuyên nằm trên sofa, Viên Kim Phượng rót cho anh một cốc nước.
Anh vươn tay nhận thì phát hiện ra tay mình run bần bật.
Lúc này Viên Kim Phượng giống như một người chị gái chăm sóc em trai bị ốm: “Cậu nằm yên đó, để chị đút cho cậu uống.”
Cô ấy vừa nói vừa dùng một tay đỡ sau lưng Dương Bách Xuyên, tay còn lại đưa cốc nước đến bên miệng anh.
Tên họ Dương nào đó thích ý uống một hớp, cảm thấy cốc nước này thật ngọt.
Anh nhìn Viên Kim Phượng, thầm nghĩ trong lòng: “Bây giờ chị thành hầu gái bưng trà rót nước cho em thật rồi này. Cảm giác rất tuyệt vời, ha ha!”
Nhưng tiếc là những điều tốt đẹp luôn ngắn ngủi. Dương Bách Xuyên hãy còn lưu luyến mà Viên Kim Phượng đã buông anh ra.
Lúc này anh cảm thấy buồn ngủ, mí mắt nặng trịch, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, anh bị Viên Kim Phượng lay dậy.
“Nhóc Xuyên mau dậy đi! Dậy nào!”
Dương Bách Xuyên mở mẳt ra hỏi: “Sao vậy chị?”
“Mẹ chị nói là chân hơi đau, có phải là cần rút châm rồi không?” Viên Kim Phượng không hề lo lắng, trái lại còn hết sức vui vẻ.
Chân của mẹ cô ấy đã mất cảm giác hơn mười năm, bây giờ mẹ lại nói là cảm thấy đau.