Sư phụ tôi là thần tiên - Chương 268
Việc này nói lên điều gì?
Nói lên Dương Bách Xuyên châm cứu có hiệu quả nhanh chóng.
Thấy đau chứng tỏ có cảm giác, có hi vọng bình phục. Vì vậy Viên Kim Phượng kích động đánh thức Dương Bách Xuyên đang ngủ say.
Dương Bách Xuyên sửng sốt, khẽ nở nụ cười: “Chị đừng lo, đây là chuyện tốt. Đế em dậy kiểm tra. À phải rồi, em đã ngủ bao lâu vậy chị?”
“Khoảng hơn một tiếng. Cậu cảm thấy thế nào?” Viên Kim Phượng ân cần hỏi han.
“Vẫn ổn ạ, ngủ một giấc xong em đỡ hơn nhiều rồi.” Dương Bách Xuyên vừa nói vừa đứng dậy đi tới bẽn cạnh Miêu Thúy Hoa, sau đó đặt tay lên chân bà ấy, dùng chân khí kiếm tra.
Sau đó, anh mỉm cười nói: “Chúc mừng dì, kinh mạch bị tốn thương đã thông hoàn toàn, mạch máu trên đùi cũng khỏi phục sự tuần hoàn. Lát nữa cháu sẽ rút châm. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì bây giờ dì có thế đứng dậy. Có lẽ tạm thời đi bộ hơi khó khăn, nhưng hàng ngày dì tập đi bộ nhiều một chút thì chưa đầy một tháng có thể khôi phục như bình thường.”
“Nhóc Xuyên… Thật ư?” Miêu Thúy Hoa run rẩy hỏi. Bà ấy đã bị liệt mười năm, chỉ mình bà ấy mới biết những đau khố trong đó.
Không một giây phút nào bà ấy ngừng mong muốn ngủ một giấc dậy là chân có thế đứng lên được.
Mấy năm qua bà ấy và con gái Viên Kim Phượng đã đến hầu hết các bệnh viện trên cả nước, thuốc đã uống hơn trăm cân mà chẳng thấy tình hình khởi sắc.
Dương Bách Xuyên mang đến hi vọng cho bà ấy một lần nữa, hơn nữa hỏm nay niềm hi vọng đã trở thành hiện thực, sao Miêu Thúy Hoa có thế không kích động cho được.
Đột nhiên Dương Bách Xuyên cấp tốc rút châm trên chân Miêu Thúy Hoa ra, sau đó đi đến bên cạnh bà ấy và chìa tay ra: “Đế cháu đỡ dì, dì thử từ từ đứng lẻn xem có thật không.”
“Con đỡ mẹ.” Thật ra Viên Kim Phượng căng thắng hơn ai hết. Có thế nói chân của Miêu Thúy Hoa bị liệt hơn mười năm là vì cô ấy. Mỗi đêm Viên Kim Phượng nghĩ đến chân của mẹ đều khóc thầm, không ai mong mỏi Miêu Thúy Hoa có thể đứng lên một lần nữa hơn cô ấy.
Lúc này Viên Kim Phượng và Dương Bách Xuyên mỗi người một bên dìu Miêu Thúy Hoa, mong chờ bà ấy đứng dậy.
Ngoài mặt Viên Kim Phượng tỏ ra bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng đã nổi sóng to gió lớn. Cô ấy kìm nén không dám lên tiếng vì sợ mình vừa cất lời, mọi hi vọng sẽ tan biến.
Miêu Thúy Hoa từ từ đứng dậy trong sự cố vũ của Dương Bách Xuyên và con gái.
Bà ấy bắt đầu đứng lên từng chút
một.
“Dì thử xem có đi được không?”
Dương Bách Xuyên cũng hơi căng thẳng, không biết rốt cuộc hiệu quả của Châm Âm Dương Ngũ Hành ra sao. Lúc anh dùng chân khí kiếm tra, chân của Miêu Thúy Hoa đã hồi phục.
Trước đó anh nói với hai mẹ con họ là nằm chằc bảy phần, thật ra là lời khiêm tốn.
Đế tăng tí lệ thành công, anh đã liều mạng thực hiện bảy mươi hai châm với hi vọng chữa khỏi chân của Miêu Thúy Hoa trong một lần duy nhất.
“Được… Dì thử nha?” Miêu Thúy Hoa rưng rưng nước mắt. Thật ra khoảnh khắc mình có thể đứng dậy, bà ấy đã biết là chân mình khỏi rồi, được Dương Bách Xuyên chữa khỏi.
Trước cái nhìn chăm chú của Dương Bách Xuyên và Viên Kim Phượng, Miêu Thúy Hoa run rẩy nhấc chân trái lên giống như người mới tập đi.
Sau đó, bà ấy bước đi bước đầu tiên.
Giây phút này bà ấy nghẹn ngào trong nước mắt: “Nhóc Xuyên… Dì đứng được rồi này, chân dì khỏi rồi cháu ơi!”
Một câu nói đơn giản nhưng chất chứa bao niềm kích động và chua xót.
Dương Bách Xuyên cũng vui thay Miêu Thúy Hoa: “Chúc mừng dì!”
Cuối cùng thì lúc này Viên Kim Phượng cũng bộc phát áp lực trong lòng, cùng với tâm trạng buồn bã đè nén suốt mười năm và nỗi áy náy với mẹ.
Khi nhìn thấy mẹ thành công đứng dậy và bước đi bước đầu tiên, rốt cuộc gánh nặng treo trong lòng suốt mười năm cũng rơi xuống.