Sư phụ tôi là thần tiên - Chương 270
Bây giờ chị chẳng muốn làm gì hết, chị hơi chán ghét cuộc sống bên ngoài, rất muốn tìm một nơi yên tĩnh nghỉ ngơi một thời gian. Chị sẽ ờ nhà bầu bạn với ba mẹ một thời gian ngắn.
Nhóc Xuyên à, cậu được đi học, có học thức, chị có thế cho cậu công ty kia. Thật đấy, chị có đủ tiền tiêu là được, dù sao chị cũng không hiếu gì về công ty. Cậu chữa khỏi chân cho mẹ chị, thỏa mãn nguyện vọng hơn chục năm ròng của chị, chị không biết phải cảm ơn cậu thế nào. Chị thật sự muốn trao công ty cho cậu, miễn là cậu không chê.”
Dứt lời cô ấy thở dài nói: “Có lẽ cậu sẽ chê cười chị, cho rằng chị bám lấy một lão già, chiếm được tài sản… Đúng vậy, sự thật đúng là như thế!
Năm ấy chị đến phía nam làm thuê, từng rửa bát, từng làm nhân viên phục vụ, từng phát tờ rơi… Thậm chí chị suýt bị tố chức bán hàng đa cấp lừa tiền lừa tình. May mà trời thương, cái đêm chị gia nhập tổ chức bán hàng đa cấp, tố chức đó bị cảnh sát triệt tiêu nên chị thoát nạn.
Lúc đó trẽn người chị chẳng còn đồng nào, có một chú cảnh sát tốt bụng cho chị năm mươi tệ ăn cơm. Đêm hôm ấy chị ngủ dưới gầm cầu…
Sáng hôm sau thức dậy, chị nhặt được một chiếc ví tiền ở ven đường, bên trong không có tiền nhưng có một thẻ chứng minh thư, một tấm danh thiếp và một bức ảnh cũ trỏng khá giống chị.
Trên danh thiếp viết dòng chữ Tổng giám đốc Công ty X.
Lúc ấy chị biết mình rất cần tiền, cần phải làm một kẻ có tiền. Chị không muốn bị đói, không muốn ngủ dưới gầm cầu, không muốn ngâm tay trong nước lạnh rửa bát mười mấy tiếng một ngày, không muốn…
Trong khi đó; có lẽ tấm danh thiếp và chứng minh thư viết bằng chữ Singapore kia có thế cho chị một miếng cơm ăn. Vì vậy chị đến bốt điện thoại công cộng gọi vào số điện thoại trên danh thiếp.
Khoảng một tiếng sau, một chiếc xe hơi màu đen trông rất cao cấp xuất hiện. Khi ấy chị không biết là xe gì, về sau mới biết đó là xe Bentley thương vụ có giá hơn tám triệu.
Xe dừng trước mặt chị, một ông già khoảng bảy tám mươi tuổi ngồi trong xe. Ông ấy bảo chị lên xe. Lúc đó chị chỉ có hai bàn tay trắng, chẳng cần nghĩ ngợi mà lên xe luôn.
Trên xe, chị kiếm tra đối chiếu với chứng minh thư thì thấy đúng là chủ thẻ, bèn trả lại cho người ta. Sau khi trò chuyện chị mới biết hôm trước ví tiền của ông ấy bị lấy cắp, tiền bên trong chí là chuyện nhỏ, còn chứng minh thư và ảnh thì cực kỳ quan trọng.
Ông ấy hỏi chị muốn gì, chị trả lời là muốn tiền, ông ấy mỉm cười nhìn chị, khen chị rất thành thật. Sau đó ông ấy nói rằng muốn tiền cũng được, ông ấy không thiếu tiền, nhưng có một điều kiện là chị phải lấy ông ấy.
Chị xem tuổi tác thì ông ấy có thế làm ông nội chị luôn. Nếu là lúc bình thường thì e là chị sẽ cắn ông ấy một phát, nhưng lúc đó chị không làm vậy, bởi vì chị biết mình chỉ là một cô gái tứ cố vô thân giữa thành phố lớn, một đứa sao chối bị nhà chồng đuối đi, một con nhỏ miền núi.
Thế là chị đồng ý lấy ông ấy, làm vợ ông ấy. Chị cứ tưởng ông ấy bảo chị lấy ông ấy là làm kẻ thứ ba gì đó cơ, nhưng ai dè ông ấy đã hơn bảy mươi mà chưa vợ chưa con. Sau đó, chị theo ỏng ấy đến Singapore.
Sau khi kết hôn chị mới biết nguyên nhân thật sự khiến ông ấy cưới chị là bởi vì chị rất giống mối tình đầu hồi trẻ của ông ấy. Chị đã xem ảnh chụp, quả thật rất giống, giống đến tám chín phần.
Bọn chị đã kết hôn nhưng ỏng ấy không chạm vào chị. ông ấy nói rằng bản thân có tài sản hơn trăm triệu nhưng không thế làm cho người yêu sống lại, không mua được thời gian, ông ấy cưới chị chỉ vì tưởng nhớ mối tình đầu mà thôi.
ông ấy đến Singapore trong thời kỳ cải cách văn hóa. Hồi trẻ ông ấy thích mối tình đầu của mình, nhưng bị ba mẹ đằng gái phản đối, chê ông ấy nghèo, vì vậy ông ấy sang Singapore liều mạng kiếm sống. Bốn mươi năm sau õng ấy trớ về thì bạn gái đã qua đời vì bệnh tật…
Ông ấy nói rằng đó là niềm nuối tiếc nhất trong đời mình, sự xuất hiện của chị chính là một kiểu ký thác nồi niềm. Tiếc là chưa đầy nửa năm thì ông ấy phát bệnh trong lúc đang dùng bữa, nghẹt thở qua đời. Sau đó chị thừa kế tài sản của ông ấy – một công ty có giá trị vốn hóa thị trường hơn trăm triệu.”
Viên Kim Phượng bình tĩnh kế lại câu chuyện về bản thân mình với vẻ mặt tự giễu.
Nhưng Dương Bách Xuyên không cười nhạo cô ấy, ngược lạỉ càng cảm thấy Viên Kim Phượng rất đáng thương.
Về chuyện cô ấy lựa chọn kết hôn với một ông già hơn bảy mươi tuổi, anh có thế thấu hiếu. Khi con người rơi vào cảnh khốn cùng, nếu bế tắc thì ngay cả chuyện giết người phóng hỏa cũng làm được, huổng chi chí cần lấy một ông già bảy mươi là có thế thay đổi vận mệnh của mình.