Sư phụ tôi là thần tiên - Chương 277
Đúng lúc này, phía xa lại truyền đến tiếng bước chân uyến chuyến nhẹ nhàng, là bước chản của phụ nữ.
Dương Bách Xuyên căng thẳng trong lòng, vội vàng ngấng đầu nhìn lại.
Anh cho rằng lại có một võ cổ tìm
đến.
Nhưng tiếp theo lại thờ ra một hơi nhẹ nhõm.
Bởi vì người xuất hiện trong tầm mắt không phải người khác, chính là Viên Kim Phượng.
Sau đó Dương Bách Xuyên ngồi xổm xuống đất tiếp tục nỏn.
Từ đằng xa Viên Kim Phượng cũng thấy được Dương Bách Xuyên đang ngồi xổm cạnh hồ nước nôn mửa, còn tưởng rằng anh bị bệnh hoặc xảy ra chuyện gì đó, bước nhanh đi đến.
Hôm qua sau khi Dương Bách Xuyên hẹn cô đi đến hồ Tiên Nữ cùng tắm rửa, trong lòng Viên Kim Phượng vô cùng hoảng loạn.
Cả ngày hôm nay cỏ đã thuyết phục bản thân không cần đế ý đi đến đó, Dương Bách Xuyên chỉ đang nói đùa trêu chọc cô.
Nhưng càng nghĩ như vậy, trong lòng cô càng thêm hoảng loạn.
Dù ở nhà nhưng trong người lại vô cùng bức bối, nên cô quyết định đi ra ngoài giải tỏa.
Đi trên đường, ma xui quỷ khiến đi đến nhà của Dương Bách Xuyên, nhưng Dương San San nói Dương Bách Xuyên đã đi đến công trường ờ phía Nam sườn núi từ sáng sớm, tham gia nghi thức khởi cõng chưa về.
Nói vài câu với Dương San San, sau đó Viên Kim Phượng lại đi đến công trường.
Cũng không nhìn thấy bóng hình của Dương Bách Xuyên.
Càng không nhìn thấy anh, trong lòng càng bực bội.
Cô quyết định đi đến hồ Tiên Nữ, trong lòng nghĩ: “Mình chỉ đi xem, nếu cậu ấy đang tắm rửa ờ hồ Tiên Nữ mình không xuống tắm là được, nếu khỏng ở thì mình xuống tắm luôn.”
Sau đó Viên Kim Phượng mang theo mâu thuẫn đi đến hồ Tiên Nữ.
Sau khi nhìn thấy Dương Bách Xuyên từ phía xa, trong lòng cô đột nhiên bình tĩnh lại, một loại cảm giác an toàn trào dâng lên.
Nói thầm ớ trong lòng: “Không lẽ mình thật sự đã thích người em trai này?”
Nghĩ đến đây, khuôn mặt của Viên Kim Phượng đỏ bừng giống như phát sốt.
Khi cô nhìn thấy Dương Bách Xuyên đang ngồi xổm trên mặt đất nôn mửa, trong lòng kỉnh sợ, vội vàng chạy đến.
“Nhóc Xuyên, cậu không sao chứ?” Đi đến bên cạnh Dương Bách Xuyên, Viên Kim Phượng quan tâm hỏi.
Tất nhiên Dương Bách Xuyên sẽ không nói anh vừa đánh một trận với một võ cổ giả, đốt đối phương thành tro, sau khi ngửi thấy mùi thịt nướng trong không khí, không nhịn được nôn ra.
Hơi mím cười, nói: “Vừa rồi em liếc mẳt nhìn mặt nước, phát hiện mình lớn lên quá đẹp trai, bị vẻ đẹp trai của chính mình làm cho nôn ra.”
“Ha ha.” Viên Kim Phượng bị anh chọc cười, dùng bàn tay trắng như phấn đánh anh một cái, nói: “Nói vớ vấn, nói chuyện đàng hoàng chút.”
“Được rồi, chị Kim Phượng, lần này em sẽ nói thật với chị. Em mắc bệnh lạ hay nôn mửa, có lẽ ngày mai phải trở về Cố Đô một chuyến.” Dương Bách Xuyên lau miệng, nói.
Viên Kim Phượng nghe anh nói vậy, đầu tiên là kinh sợ, sau đó là mất mát.
Mất mát là do sau khi nghe Dương Bách Xuyên nói ngày mai anh sẽ rời đi trở về Cố Đô, cảm xúc đột nhiên trầm xuống.
Sau đó ngấng đầu nhìn Dương Bách Xuyên, nói: “Cậu… Thật sự phải đi?”
Dương Bách Xuyên cười ha ha, nói: “Sao vậy? Chị luyến tiếc em đi? Nếu không đi cùng em đi, em dẫn chị đi đến Cố Đô chơi mấy ngày?” Dương Bách Xuyên sắp phải chuẩn bị rời đi, bởi vì sự xuất hiện đột ngột của nữ La Sát ngày hôm nay, làm cho anh cảm thấy cực kỹ nguy hiếm.
Nguy hiểm này không phải là lo lắng cho bản thân, anh lo lắng cho bà nội và em gái. Anh biết mục tiêu của võ cổ giả là anh, anh ở lại trong thôn sẽ tai họa đến người vô tội.
Còn không bằng rời đi, kéo mục tiêu của võ cố giả lên người mình, còn bà nội và em gái, có Trần Bảy Roi ở bên cạnh, có lẽ không nguy hiểm mất. Hoặc khi rời đi anh sẽ dân theo cả em gái.