Sư phụ tôi là thần tiên - Chương 279
Dương Bách Xuyên hơi ngây người, nhưng ngay lập tức hiểu ra ý của cô, cô sợ người khác nói xấu, đồn đãi vớ vẩn về anh: “Chị Kim Phượng, em không để ý…”
Còn chưa nói xong, anh đã bị Viên Kim Phượng che miệng lại: “Hứa với chị, nếu không cả đời này chị sẽ không gặp mặt em.”
“A ~ được rồi, em hứa với chị.” Trong lòng của Dương Bách Xuyên rất cảm động.
Hôm đó Dương Bách Xuyên về đến nhà đã hơn nửa đêm, anh sấy quần áo, lúc nãy dây dưa với Viên Kim Phượng quá lâu.
Anh nhẹ chân nhẹ tay về phòng, ngồi trên giường bắt đầu tu luyện Càn Khôn Tạo Hóa Quyết, hôm nay va chạm với cổ võ giả nữ La Sát khiến anh cảm nhận được tầm quan trọng của việc tăng tu vỉ.
Chỉ có thực lực cường đại mới có thế đứng thẳng, mới có thế bảo vệ người nhà tốt hơn.
Ngày hôm sau, trời vừa hửng sáng, sau khi ăn sáng xong, Dương Bách Xuyên đi tìm Trần Bảy Roi, trước khi đi, anh nhất định phải dặn dò xong mọi chuyện với đối phương.
Từ xa, Trần Bảy Roi đã thấy Dương Bách Xuyên vội vàng chạy tới.
“Anh Bảy, anh đi theo tôi, tôi có mấy lời muốn nói ”
“Được.”
Hai người đi một đoạn, tới một góc hẻo lánh nơi bờ sông, Dương Bách Xuyên đột nhiên đánh một chưởng về phía Trần Bảy Roi.
Trần Bảy Roi không ngờ Dương Bách Xuyên lại bất ngờ ra tay với mình, hắn sợ hãi kẻu lên, theo bản năng giơ tay cứng rắn đỡ một quyền của Dương Bách Xuyên.
“Rầm!”
Sau một chường, Dương Bách Xuyên đứng nguyên tại chổ không chút sứt mẻ, thu tay lại, chắp ra sau lưng.
Mà Trần Bảy Roi lại lùi về sau ba bước.
‘Tiên sinh… ?” Trần Bảy Roi khó hiểu, khỏng nghĩ ra tại sao Dương Bách Xuyên lại ra tay với mình.
Dương Bách Xuyên cười nói: “Anh Bảy đừng căng thẳng, tôi chỉ muốn xem thử võ nghệ của anh thế nào rồi thôi. Hiện tại xem ra đã bước vào Ám Kình rồi nhỉ, không tệ, thực lực gần bằng cổ võ giả tỏi đụng phải tối hôm qua, cộng thêm tiên pháp của nhà họ Trần đủ đế chống lại võ giả Ám Kình rồi.”
Trong lòng Trần Bảy Roi hơi thả lỏng, sau đó lại căng thẳng.
Hắn yên tâm là vì Dương Bách Xuyên nói chỉ muốn thử xem võ nghệ của mình đến đâu, lo lắng vì cố võ giả đối phương nhắc tới.
Chí trong nháy mât, Trần Bảy Roi đã đoán ra giới cổ võ nhắm vào Dương Bách Xuyên vì tin đồn cách điều chế Bồi Nguyên Đan, có lẽ đã có người tìm tới tiên sinh.
“Tiên sinh, ngài đụng phải cố võ giả à?” Trần Bảy Roi hỏi.
Dương Bách Xuyên gật đầu, hân lập tức kể lại chuyện gặp phải nữ La Sát tối hôm qua cho Trần Bảy Roi.
‘Tiên sinh, có phải đối phương sử dụng một cặp song đao dàl một mét không?” Trần Bảy Roi hỏi tiếp.
”Không sai, đúng là cô ta dùng song đao.” Dương Bách Xuyên nói.
Trần Bảy Roi nhìn Dương Bách Xuyên: “Vậy thì không sai, nữ La Sát Tây Vực nối danh là người tiếng xấu đồn xa trong giới cổ võ, cô ta còn có một người anh trai tự xưng là Tu La, sử dụng song kiếm. Hai người bọn họ đều không có tiếng tăm tốt ờ giới cổ võ, vẫn luôn hành động một mình, giết người như ngóe, không phải thứ tốt lành gì, cặp anh em này cũng không phải người Hán mà là người Co Hồi.”
“Không biết tiên sinh đã xử lý nữ La Sát thế nào?”
“Giết rồi.” Dương Bách Xuyên không giấu giếm, từ tốn nói với Trần Bảy Roi.
“A, giết rất tốt, trừ hại vì dân, tiên sinh có chỗ không biết, nghe đồn nữ La Sát kia tu luyện tà công, uống máu tươi của trẻ con, đúng là tà ma.” Trần Bảy Roi không hề đế ý chuyện Dương Bách Xuyên giết người, còn khen giết rất tốt.
Nói xong, hắn còn dặn Dương Bách Xuyên: “Có điều sau này tiên sinh phải cẩn thận Tu La, anh trai nữ La Sát, nghe nói thực lực của đối phương mạnh hơn nữ La Sát rất nhiều, tiên sinh giết em gái của hắn ta, hắn ta sẽ tìm tới ngài đấy.”
Dương Bách Xuyên không cho là đúng, đổi với cố võ giả, chỉ cần tìm hắn, tới một tên thì giết một tên, đến một cặp thì giết cả cặp.
“Anh Bảy, chiều nay tôi sẽ rời đi, gian hàng trong nhà nhờ cậy anh, tôi ở lại thôn sẽ mang lại tai họa cho bà con nên không tiện ớ lâu. Bà nội sẽ không đi theo tỏi, kế từ bây giờ anh cứ ớ lại nhà tôi, thuận tiện chăm sóc bà nội tỏi, anh thấy thế nào?”