Sư phụ tôi là thần tiên - Chương 280
‘Tiên sinh cứ yên tâm, có tôi ở đây, ai cũng đừng hòng tổn thương bà cụ, tiên sinh rời đi là lựa chọn rất đúng đắn. Giới cố võ đang nhắm vào cách luyện chế Bồi Nguyên Đan trong tay ngài, cố võ giả không biết rõ thật hư sẽ không ngừng kiếm chuyện với tiên sinh.”
Ngoài ra, tôi đề nghị tiên sinh thế này, sau này cứ gặp phật giết phật, gặp ma giết ma. Có như thế, tiếng tăm của tiên sinh mới vang xa, đám trộm cằp ngoài kia mới không dám trêu chọc tiên sinh, nếu không sẽ liên tục xảy ra rắc rối như trước.
Mức độ thu hút của Bồi Nguyên Đan đối với cố võ giả quá lớn, bọn họ tình nguyện bất chấp nguy hiếm cũng muốn tìm tiên sinh, về phần trong nhà, chỉ cần không phải những hạng người không từ thủ đoạn, dưới tình huống bình thường, cổ võ giả vần xem trọng đạo nghĩa giang hồ, bọn họ sẽ không gây họa vô tội, chỉ biết khiêu chiến tiên sinh thôi.”
Trần Bảy Roi chân thành nói một chút quy tắc của giới cố võ cho Dương Bách Xuyên.
Hai người nói chuyện một hồi Dương Bách Xuyên mới đi, anh về nhà bàn bạc chuyện rời đi với bà nội.
Tất nhiên lý do là công việc bận rộn.
Lần này bà nội rất thấu tình đạt lý, kêu Dương Bách Xuyên không cần lo lắng cho mình, còn bảo anh dần Dương San San đi cùng.
Thế nhưng Dương San San lại không chịu, cô bé nói còn khoảng một tháng nữa là tựu trường, cô bé muốn ờ nhà với bà nội, đến lúc đó lên thành phố vào đại học.
Dương Bách Xuyên cảm thấy như vậy cũng tốt, nếu hai người bọn họ đều đi hết, bà nội sẽ không quen, cuối cùng anh nói tới khai giảng sẽ về đón cô bé.
Sắp đi rồi mà vẫn không thấy tăm hơi con chồn đâu, đã ba ngày trôi qua, nó vẫn chưa hề quay về.
Dương Bách Xuyên chuẩn bị lên núi đi tìm, sư phụ từng nói huyết mạch của con chồn này rất cao, rất có thế ngày sau sẽ tiến hóa thành linh thú rất cường đại, đúng là không thế từ bỏ nó.
Cập ŋhật truyện full nhanh nhất tại w*eb лhayho.cом
Nơi con chồn có thế đi chỉ có ngọn núi phía sau thôn. Sau khi lên núi, đập vào mằt là rừng rậm nguyên thủy mênh mông bát ngát, mùa này đúng là thời điểm các loại quả dại sinh trưởng phong phú. Đối với con chồn Hương Hương tham ăn, ngọn núi sau thôn chính là thiên đường.
Có người dân nói từng nhìn thấy bóng dáng của nó mấy hôm trước, Dương Bách Xuyên đã biết phương hướng, đến lúc đó hẳn chỉ cần huýt sáo, con chồn nghe thấy sẽ trở về.
Ngọn núi phía sau thôn tên là Thông Lâm, đi dọc theo sườn núi lên phía trên sẽ gặp được rừng rậm nguyên thủy lớn nhất vùng này, thế nên nơi này mới có tên gọi đó.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Dương Bách Xuyên leo lẻn núi Thông Lâm, đi tới biên giới rừng rậm nguyên thủy.
Theo lời nói của người dân từng nhìn thấy con chồn, Dương Bách Xuyên bước vào trong rừng rậm nguyên thủy.
Trẻn đường đi, hắn dùng chân khí huýt sáo, tiếng huýt có thế truyền đi rất
xa.
Nếu như con chồn nghe thấy sẽ đáp lại hoặc trực tiếp chạy tới.
Đi hơn nửa giờ, huýt sáo cũng hơn nửa tiếng, vẳn không nghe thấy con chồn Hương Hương đáp lại, trong lòng Dương Bách Xuyên hơi bực bội.
Nếu không phải thấy con chồn là linh thú được sư phụ khen ngợi, anh mới không có ý định đi tìm.
Dương Bách Xuyên thở dài, tiếp tục tiến lên phía trước, đi thêm nửa tiếng, anh lại huýt sáo.
Lúc này trong tai bỗng nhiên nhận được tiếng đáp lại.
“Chi chi….”
Tuy ảm thanh cách xa chừng bổn năm trăm mét nhưng Dương Bách Xuyên vần nghe rõ là tiếng của con chồn Hương Hương.
Ngay lập tức, anh vừa huýt sáo vừa đi qua.
Mà con chồn cũng đáp lại anh, âm thanh từ từ đến gần.
Mấy phút đồng hồ sau, một bóng mờ vàng kim óng ánh bay xuống từ trên ngọn cây, rớt thẳng lên người Dương Bách Xuyên.
“Chi chi-“