Sư phụ tôi là thần tiên - Chương 281
Đúng là con chồn Hương Hương, nó đang nhảy nhót trong lòng Dương Bách Xuyên.
“Quỷ nhỏ, đi chơi không biết đường về luôn đúng không?” Dương Bách Xuyên mắng.
Anh cúi đầu xuống, phát hiện lông trên người con chồn bị cái gì cưỡng ép nhổ ra, hiện tại bộ lông màu vàng óng rất khó coi.
Dương Bách Xuyên hướng mày:
“Nói, có phải mày lại đánh nhau với dã thú không?” Nhìn vết thương trên người nó, anh vừa trách mắng vừa thấy đau lòng, lông vàng trên người nó rụng rất nhiều.
“Chi chi chi~”
Nghe thấy Dương Bách Xuyên mắng mình, con chồn kêu lên đầy tủi thân, dường như muổn nói nó bị người ức hiếp.
ở chung với con chồn này đã lâu, Dương Bách Xuyên có thể hiểu được nó muốn biểu đạt ý gì: “Vết thương trên người mày là do dã thú gây ra?”
“Chi chỉ-” Con chồn nhảy xuống khỏi người Dương Bách Xuyên, vung vấy hai cái móng vuốt nhỏ, miêu tả một phen, thế nhưng anh hoàn toàn không hiếu, lắc đầu nói: “Được rồi, tao biết ngay mà, mày muốn tao báo thù cho mày đúng không?”
“Chi chi-” Con chồn liên tục gật đầu, sau đó bày ra dáng vẻ chảy nước miếng với Dương Bách Xuyên.
Anh bị hành động của nó chọc cười, mắng: “Ý mày là tao báo thù cho mày rồi ản ngon?”
“Chi chi-” Con chồn tiếp tục gật đầu, lôi kéo quần Dương Bách Xuyên, tỏ ý đi theo nó.
“Biết ngay mày là đồ tham ăn mà, vì ăn, lông trên người bị người ta nhố sạch vẫn muốn ăn. Mà thôi, dẫn đường đi, tao đi xả giận cho mày.”
“Chi chi!”
Con chồn vui sướng kêu hai tiếng, lúc này mới chịu lên trước dằn đường.
Dương Bách Xuyên đi theo nó, ngoằn ngà ngoằn ngoèo mấy vòng, đi gần một tiếng đồng hồ mới tới một khe núi nằm sâu bên trong rừng rậm nguyên thủy.
Hơn nữa Dương Bách Xuyên theo con chồn leo xuống một vách núi cao gần trăm mét mới phát hiện ra nơi này.
Nếu anh không phải là Tu Chân giả, trên người có tu vi mà là người bình thường thì đúng không thế đi xuống hẻm núi này.
Hẻm núi rất yên tĩnh, thảo mộc phát triến tươi tốt, hoa dại mọc lên um tùm, quan trọng nhất là Dương Bách Xuyẽn phát hiện linh khí ở nơi này nhiều gấp đôi bên ngoài, vô cùng nồng đậm.
Một lát sau, con chồn bỗng nhiên kêu lớn.
Dương Bách Xuyên đi qua, cách đó không xa xuất hiện một hang núi, một cơn gió nhẹ thối qua, trong không khí tản ra hương rượu mê người.
Mùi rượu thơm bay ra từ trong hang
núi.
Dương Bách Xuyên không quá si mê rượu, thế nhưng hiện tại ngửi được mùi rượu trong không khí, anh vần không nhịn được chép miệng một cái, quá thơm.
Con chồn kêu chi chi với hang núi, quơ móng vuốt nhỏ, ánh mắt có vẻ kiêng kị, dường như trong hang núi có sự tồn tại khiến nó phải dè chừng.
Dương Bách Xuyên hỏi: “Hương Hương, ý của mày là kẻ đánh mày đang ở trong này?”
“Chi chi~” Con chồn gật đầu, tỏ vẻ chính xác.
Dương Bách Xuyên nhìn dáng vẻ của nó, trong lòng cũng hơi đề phòng.
Lúc trước anh đã từng nhìn thấy bản lĩnh của nó, đừng nhìn vẻ ngoài nó giống mèo con, thế nhưng nó dám khiêu chiến mãng xà dài hơn mười mét trong núi ở thôn Dược Vương đấy, hơn nữa còn không rơi xuống thế yếu.
Nhưng bây giờ, lông con chồn gần như bị nhố sạch, cơ thế trụi lủi nhiều chỗ, nhìn rất khó coi.
Điều này nói rõ, con chồn đụng độ với đối thủ không phải hạng xoàng, hơn nữa đối phương còn đang ở trong hang động này.
Chẳng lẽ là con người? Nếu không tại sao lại có mùi rượu bay ra từ bên trong, chỉ có con người mới ủ rượu thôi nhỉ?
Động vật cũng không có bản lĩnh ủ rượu đâu!