Sư phụ tôi là thần tiên - Chương 282
Chẳng qua nhìn dấu vết nhố lông trên cơ thể con chồn, không giống người làm. Nếu đối phương là người thì không đơn giản chí nhổ lỏng như vậy thôi.
Hay là có người sống trong hang động này, nuôi động vật nào đó bứt lông con chồn?
Dương Bách Xuyên nghĩ ngợi trong lòng, nhấc chân đi tới ba mươi mét bên ngoài hang núi.
Toàn bộ khe núi đều mang lại cho Dương Bách Xuyên cảm giác như thế ngoại đào nguyên, hơn nữa sương mù vờn quanh càng làm khung cảnh thêm tuyệt đẹp.
Bên cạnh đó, trong khe núi còn nồng đậm linh khí, đúng là vùng đất phong thủy tốt.
Nếu không có con chồn dẫn đường, có lẽ sẽ không ai phát hiện ra hẻm núi này.
Có ai nghĩ tới, muốn đi vào nơi này cần leo xuống vách đá dựng thẳng cao tám mươi, chín mươi mét chứ?
Núi ở thôn này là nơi giao nhau giữa dãy Tân Lĩnh và dãy Côn Luân, có thể xuất hiện khe núi nồng đậm linh khí như này, Dương Bách Xuyên không quá ngạc nhiên.
Điều duy nhất làm anh nghĩ hoài không ra chính là tại sao hương rượu thơm lại bay ra từ bên trong hang động này.
Theo như quan sát của anh, nơi này không giống như có người cư trú.
Đây cũng là một cái bí ấn.
Cộng thêm dáng vẻ kiêng dè của con chồn, trong lòng Dương Bách Xuyên đầy tò mò và đề phòng với người và động vật bên trong hang núi.
Lúc anh chậm rãi tiến lại gần, anh phát hiện ra dược liệu quý giá dưới chân mình, trong lòng càng thêm tò mò với hẻm núi nhỏ và hang động trước mặt.
Nhìn thoáng qua, nhân sâm, linh chi, hà thủ ô vân… Anh thấy mấy gốc dược liệu quý báu, hơn nữa năm tuổi còn không thấp.
Trong lòng càng ngày càng cồn cào, đây giống như vườn thuốc có người quản lý.
Ngay khi Dương Bách Xuyên đang phỏng đoán nơi này, trong hang núi đột nhiên truyền ra tiếng kêu.
“Chỉ chi -”
Cùng là tiếng kêu, nhưng khác với tiếng kêu của con chồn, tiếng của con chồn nghe trong trẻo, trong khi đó âm thanh truyền ra từ trong hang động rất điên cuồng.
Rõ ràng là tiếng của một loại động vật nào đó, hơn nữa còn không chỉ có một con.
Lúc này, con chồn cũng nghe thấy tiếng kêu phát ra từ hang động, nó cũng gào về phía hang, lông cả người dựng đứng, sau đó quay đầu nhìn Dương Bách Xuyên, dường như đang nói chính là bọn chúng.
Dương Bách Xuyên nhìn chằm chằm hang động đen kịt, không biết cái hang này sâu bao nhiêu.
Cửa hang cao chừng năm, sáu mét, rộng hơn ba mét, rõ ràng là một hang động không nhỏ.
Một giây sau, trong cửa động tối om xuất hiện một cặp mắt màu đỏ rực.
“Chi-
Kế tiếp, một tiếng hét dài truyền ra.
Ngay sau đó Dương Bách Xuyên nhìn thấy hơn mười cặp mắt đỏ rực xuất hiện chỉ trong nháy măt.
“Chi chi chi-”
Một tràng tiếng gầm rú hỗn loạn vang lên.
Trong lòng Dương Bách Xuyên hơi hoảng sợ, rốt cuộc là quái vật gì?
Anh vừa nghĩ xong, đã nhìn thấy quái vật đi ra khỏi hang động, nháy mắt thờ phào nhẹ nhõm.
Hóa ra chí là một bầy khỉ.
Phần lớn đám khỉ này có lông màu vàng xám, đứng thẳng dậy cao tầm một mét.
Có thế nhìn thấy động vật như khỉ ử hang động sâu bên trong núi đúng là hiếm thấy.
Trước đây anh từng nghe bà nội kế trước đây ờ quê bọn họ có làng khỉ hoang, về sau khỏng biết xảy ra chuyện gì mà khí hoang từ từ biến mất. Có lẽ do nguyên nhân khí hậu mà bọn chúng đã trốn vào sâu trong núi Tân Lĩnh hết rồi.
Đến thế hệ của Dương Bách Xuyên hoàn toàn không còn nhìn thấy tung tích của khỉ hoang trong núi.