Sư phụ tôi là thần tiên - Chương 283
Không nghĩ tới hõm nay, anh lại gặp được một bầy khỉ hoang tại hẻm núi nhỏ này, đúng là hiếm có.
Khỉ bẩm sinh đã vô cùng nghịch ngợm và dề thương khiến người ta không thế sợ hãi nổi.
Vì vậy sau khi Dương Bách Xuyên nhìn thấy là một bầy khỉ thì yên tâm trong lòng, còn tưởng là hổ báo gì, là khỉ thì không cần phải lo lắng.
Tuy nhiên chỉ một giây sau, suy nghĩ này của anh đã biến mất, sự thật chứng minh khỉ hoang là một sự tồn tại rất đáng sợ.
“Chi chi~” Sau khi chừng mười tám mười chín con khí chạy ra ngoài, chồn Hương Hương kẻu lẻn một tiếng núp ra sau lưng Dương Bách Xuyên.
Thấy vậy, Dương Bách Xuyên cười mắng: “Tao nói này, Hương Hương, mày nhát gan quá thế? Lúc trước còn dám khiêu chiến với mãng xà, thế mà hiện tại lại bị một đám khỉ dọa thành như vậy, mất mặt quá/’
“Chi chi~” Con chồn kẻu hai tiếng với Dương Bách Xuyên, dường như muốn nói bầy khỉ này rất lợi hại.
Nói xong, Dương Bách Xuyên lại nhìn về phía đám khi xuất hiện ở cửa hang, ngay sau đó sắc mặt anh lập tức thay đối, trong miệng không nhịn được văng một câu tục: “Mẹ kiếp!”
Dứt lời, anh quay người ôm đầu bỏ chạy, cuối cùng vần chậm một nhịp.
Anh phát hiện, từng con khỉ đều cầm một hòn đá, cùng nhau ném về phía anh. Chỉ Trong nháy măt, Dương Bách Xuyên đã bị bao phủ trong mưa đá ngập trời.
Anh vội vàng õm đầu xoay người, lúc này anh mới hiếu ra tại sao lúc con chồn Hương Hương nhìn thấy bầy khí này lại trốn ra sau lưng anh trước tiên.
Hóa ra trước đó nó đã ăn thiệt.
“Á, ôi mẹ ơi!”
Dương Bách Xuyên chưa kịp chạy trốn, cả người đã bị đá đập trúng, tuy không nghiêm trọng nhưng đập vào người vẩn vô cùng đau đớn.
Mấu chốt là bầy khỉ này ném tới rất nhiều đá, chỉ trong mấy hơi thờ, người anh đã trúng hơn mười viên.
Dương Bách Xuyên nhe răng nhếch miệng, cuối cùng là chạy ra sau một gốc cây lớn, tránh né công kích của bầy khỉ.
Anh hít một hơi khí lạnh, trong lòng vừa giận vừa hoảng, bực bội hỏi Hương Hương đã chạy tới đảy từ lâu: “Mày biết có công kích mà sao không báo tao trước?”
“Chi chi…” Con chồn Hương Hương kêu hai tiếng, tỏ vẻ mình rất vô tội.
Dương Bách Xuyên xoa người, ló đầu ra nhìn, không phát hiện bầy khỉ đuổi theo. Bọn chúng vần canh giữ trước hang động như cũ, giống như môn thần giữ cửa.
Thế có nghĩa trong hang núi này có đồ vật rất quan trọng?
Bị một đám khỉ tính kế, trong lòng Dương Bách Xuyên đang ngùn ngụt lửa giận.
Đường đường Tu Chân giả, thế mà lại bị khí hoang ném đá phải ôm đầu bỏ chạy, đúng là xấu hổ chết người.
Cơn giận này không thế nuốt trôi.
“Không được, hôm nay tao phải thu thập đám súc sinh này, chắc chắn trong hang núi có thứ tốt, nếu không bầy khỉ này sẽ không canh giữ ở cửa động, đuối theo tao mới đúng, về phần đồ tham ăn Hương Hương này, nhất định nó phát hiện trong hang có đồ tốt nên mới đi trêu chọc đám khỉ, kết quả bị chúng nhố sạch lông.”
Dương Bách Xuyên lầm bầm, trong đầu đột nhiên nghĩ đến cảnh đào được nhân sâm ở hang mãng xà trong núi ở thôn Dược Vương.
Đêm hỏm đó khi anh nói chuyện phiếm với sư phụ, Vân Thiên Tà đã từng nhắc tới hề là thiên tài địa bảo, hầu như đều có lỉnh thú canh giữ.
Bầy khỉ này biết cách dùng đá đập người, rõ ràng đã mở linh trí, có thế xưng là linh thú.
Hơn nữa, sư phụ từng đánh giá con chồn Hương Hương, nói sau khi trường thành có thế nó sẽ có năng lực tìm bảo. Bây giờ nghĩ lại, con chồn này đúng là có thiên phú tìm bảo.
Bởi vì là lần thứ nhất gặp con chồn, nó đang chiến đấu với mãng xà, cuối cùng mãng xà bị anh chém giết, con chồn dẫn anh đến hang mãng xà tìm được một gốc nhân sâm năm trăm năm, cỏ Thần Hồn và quả hồng thơm có tác dụng VỚI sư phụ.
Hiện tại con chồn gặp nguy bị nhổ sạch lông, dẫn anh tớl hang động trong hẻm núi, chắc chắn bên trong có thứ hấp dẫn nó.
Linh dược trân quý, bầy khí có trí tuệ, hương rượu trong không khí tỏa ra từ hang động… Chứng tỏ không phải đồ vật tầm thường.
Nghĩ đến đây, Dương Bách Xuyên quyết định xông vào hang động được bầy khỉ bảo vệ này.
Khỉ là động vật quần cư, nhìn chung động vật quần cư đều có thủ lĩnh, nói cách khác trong bầy khỉ này sẽ có Hầu Vương.
Muốn xông vào hang núi, nhất định phải vượt qua đám khỉ, chẳng qua cảm giác bị đá không dề chịu, vì vậy Dương Bách Xuyên chuấn bị đấu trí, bắt lấy Hầu Vương trước, có lẽ sẽ thoải mái hơn.
Anh ló đầu nhìn về phía bầy khí đứng ớ cửa hang, phần lớn đều giống nhau, nhưng Dương Bách Xuyên vẩn nhìn ra một con khác biệt trong bầy, trên mặt ngay lập tức hiện lên ý cười.