Sư phụ tôi là thần tiên - Chương 32
Nghĩ đi nghĩ lại, Liễu Linh Linh chắc là có chuyện khác, chờ tan học gọi điện thoại hỏi thử xem sao!
Trong vô thức, Dương Bách Xuyên lại có cảm giác coi Liễu Linh Linh như bạn tốt, cũng là do hai người có thể nói chuyện ăn ý với nhau, cũng là vì trước kia Dương Bách Xuyên tương đối quái gở nên ở trường học rất ít có bạn bè.
Trên bục giảng, Âu Dương Ngọc Thanh sắp xếp lại tài liệu, lúc chuẩn bị giảng bài, đột nhiên điện thoại di động của cô ấy đố chuông, cô ấy lên tiếng xin lỗi rồi đi ra khỏi cửa phòng học.
Trong nháy mắt Dương Bách Xuyên nhìn thấy sắc mặt của Âu Dương Ngọc Thanh vô cùng khó coi, nguyên nhân là vì sau khi nhìn thoáng qua điện thoại.
Sau khi Âu Dương Ngọc Thanh đi ra ngoài, Dương Bách Xuyên tập trung tinh lực, nhắm mắt bắt đầu nghe âm thanh xung quanh, anh có thể nghe được bất kỳ âm thanh nào trong vòng mấy trăm mét.
Sắc mặt Âu Dương Ngọc Thanh khó coi, làm cho Dương Bách Xuyên không tự chủ được muốn biết cô ấy đã xảy ra chuyện gì.
Sau một khác, sắc mặt Dương Bách Xuyên trầm xuống, bởi vì anh nghe được nội dung của cuộc trò chuyện qua điện thoại của u Dương Ngọc Thanh.
Sau đó Âu Dương Ngọc Thanh lại quay lại phòng học và nói với mọi người: “Xin lỗi các bạn học, tôi có chút việc
gấp phải xử lý, tiết học này sẽ do thầy Lý dạy thay.”
Đối với Âu Dương Ngọc Thanh, tất cả học sinh trong lớp đều có thể hiểu và khoan dung cho cô ấy.
Âu Dương Ngọc Thanh vội vàng rời đi, nhưng trong lòng Dương Bách Xuyên lại tràn ngập tức giận, vì cô ấy không đáng phải như vậy.
Suy nghĩ một hồi, Dương Bách Xuyên đứng dậy rời khỏi bàn học, anh muốn trốn học, muốn đi theo u Dương Ngọc Thanh xem thử thế nào.
Bởi vì Dương Bách Xuyên nghe được trong điện thoại của Âu Dương Ngọc Thanh có một tên cặn bã uy hiếp cô ấy.
u Dương Ngọc Thanh vội vàng rời đi, nhưng trong lòng Dương Bách Xuyên lại tràn ngập tức giận, vì cô ấy không đáng phải như vậy.
Suy nghĩ một hồi, Dương Bách Xuyên đứng dậy rời khỏi bàn học, anh muốn trốn học, muốn đi theo u Dương Ngọc Thanh xem thử thế nào.
Bởi vì Dương Bách Xuyên nghe được trong điện thoại của u Dương Ngọc Thanh, có một tên cặn bã uy hiếp cô ấy.
Dương Bách Xuyên đã nghe thấy u Dương Ngọc Thanh cãi vã với một người đàn ông qua điện thoại, bên kia đe dọa nếu cô ấy không mang tiền đến thì sẽ ra tòa đòi quyền nuôi con. Hơn nữa hắn ta đã đón đứa trẻ, nếu không đưa tiền thì cũng đừng mong sẽ gặp lại con mình.
Dương Bách Xuyên không biết về cuộc sống riêng tư của u Dương Ngọc Thanh, nhưng từ cuộc điện thoại này anh có thể lờ mờ đoán được rằng đó hình như là một cuộc nói chuyện giữa vợ và chồng.
Trong điện thoại u Dương Ngọc Thanh khóc lóc, giọng nói tràn đầy bất lực và cầu xin, nhưng người đàn ông kia vô cùng hung hăng càn quấy.
Vừa bước ra khỏi phòng học liền nhìn thấy u Dương Ngọc Thanh hai mắt sưng đỏ trực tiếp đi ra ngoài trường học.
Dương Bách Xuyên rất muốn đi tới hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng u Dương Ngọc Thanh bước đi rất vội. Sau khi ra khỏi cổng trường thì vẫy một chiếc taxi và rời đi.
Dương Bách Xuyên vẫn nhớ khi mình vừa mới vào năm nhất đại học u Dương
Ngọc Thanh đã giúp đỡ anh cả về vật chất lẫn tinh thần, cô ấy cũng không cần một đồng nào từ anh, cô ấy còn nói nhiều lời động viên anh chăm chỉ học tập, điều này Dương Bách Xuyên ghi lòng tạc dạ.
Anh rất muốn báo đáp u Dương Ngọc thanh nhưng chưa có cơ hội.
Bây giờ nghe được cuộc gọi này, thấy được sự bất lực của u Dương Ngọc Thanh, Dương Bách Xuyên nghĩ chắc chắn cô ấy đã gặp chuyện gì đó. Có thể là bị đe dọa, đây là chuyện Dương Bách Xuyên không muốn nhìn thấy.
Vừa vặn trong tay anh vẫn còn mười nghìn tệ, nếu u Dương Ngọc Thanh cần thì anh hy vọng có thể giúp đỡ một chút.
Anh nhanh chóng rời khỏi trường học, chặn một chiếc taxi và đi theo sau u Dương Ngọc Thanh.
Khoảng bốn mươi phút sau, u Dương Ngọc Thanh ra khỏi xe và đi vào một khách sạn.