Sư phụ tôi là thần tiên - Chương 35
“A~” Đau đớn khiến hắn ta tỉnh lại.
Dương Bách Xuyên lạnh lùng nhìn Vương Minh, nếu không có sự ràng buộc của pháp luật thì anh đã đấm chết kẻ cặn bã như vậy từ lâu rồi.
Một người đàn ông sống
dựa vào phụ nữ thì không
phải đàn ông, tức giận hơn
nữa là những kẻ có thể nói ra
câu bán con gái ruột của
mình thì chính là súc vật.
Vương Minh là một con bạc. Dương Bách Xuyên đã thấy rất nhiều con bạc, mặc dù một số con bạc coi cờ bạc như mạng sống của họ, nhưng họ kiên định với lời nói của mình và có nguyên tắc của riêng mình, còn Vương Minh này không giống họ, hắn ta không có nguyên tắc cơ bản nào cả, chính là kẻ cặn bã.
Dương Bách Xuyên nhìn chằm chằm Vương Minh một hồi, lại phát hiện ra vấn đề khác, nhìn sắc mặt của tên cặn bã này hình như hắn ta đang hút ma tuy, chẳng trách hắn lại gầy như que củi, cờ bạc, ma túy như thế này thì vô phương cứu chữa…
Nếu u Dương Ngọc Thanh không cắt đứt quan hệ với hắn ta, nói không chừng ngày nào đó cũng sẽ bị Vương Minh giết chết, thậm chí chuyện bán con gái của mình hắn ta cũng làm được.
Nghiện cờ bạc kết hợp với nghiện ma túy, hắn ta lại là người không có ý chí, có thể tưởng tượng ngày nào đó khi hắn ta không có tiền để đánh bạc và hút ma túy thì còn chuyện gì hắn ta không thể làm?
Khi đó, u Dương Ngọc Thanh sẽ gặp nguy hiếm, đây là điều mà Dương Bách Xuyên không muốn nhìn thấy.
Ngay khi Dương Bách Xuyên đánh Vương Minh xong, lúc anh đang suy nghĩ thì Vương Minh mới kịp phản ứng lại, hắn ta nhìn thấy Dương Bách Xuyên còn trẻ nên không hề sợ hãi, ngược lại còn mở miệng chửi rủa: “Cậu là tên gian phu từ đâu tới? Dám đánh ông đây, ông đây sẽ khiến cậu sống không bằng chết.”
Vừa nói, Vương Minh vừa lấy điện thoại di động ra, liếc nhìn u Dương Ngọc Thanh hung hăng chửi thề: “Đồ khốn kiếp, thảo nào ngay từ đầu cô đã muốn ly hôn với tôi, hóa ra là nuôi tình nhân bên ngoài, đôi gian dâm dâm phụ này chờ đấy cho ông đây, ông đây sẽ giết chết các người.”
Anh ta bắt đầu gọi điện thoại, có vẻ như đang tìm người đến để thu thập Dương Bách Xuyên. Hạng người này không biết làm gì khác ngoài việc dựa dẫm vào người
khác, vậy nên Dương Bách Xuyên chắc chắn rằng hắn ta sẽ gọi mấy tay xã hội đến đây.
Đừng hỏi Dương Bách Xuyên có sợ hay không, anh làm sao có thể để cho hắn ta đạt được mục đích của mình?
Nghe những lời chửi rủa của Vương Minh đôi mắt của Dương Bách Xuyên nheo lại, giờ phút này trong nội tâm anh xuất hiện ý định giết người.
Mặc dù anh không thể giết người một cách trắng trợn, nhưng với tư cách là truyền nhân của tán tiên, có trong tâm trí anh có hàng ngàn cách đế thu thập một tên cặn bã bình thường này, đặc biệt là bây giờ Dương Bách Xuyên đã tu luyện đến tầng thứ nhất của Luyện Khí Kỳ, trong cơ thể có một luồng chân khí thoát ra.
Đoạt lại điện thoại di động trong tay Vương Minh, ngay trước mặt hắn ta dùng sức bóp một cái, điện thoại di động nát bét. Sau đó Dương Bách Xuyên nheo mắt nói: “Xem ra anh vẫn chưa hiểu rõ tình huống bây giờ nhỉ? Như vậy thì để tôi làm cho anh thanh tỉnh một chút, càng thanh tỉnh sẽ càng nhớ lâu!”
Giờ phút này Vương Minh liền cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm, hắn ta đứng đậy định đấm Dương Bách Xuyên một cú, hắn ta nghĩ ra tay trước thì sẽ chiếm được lợi thế.
Đáng tiếc, đối mặt với hắn ta là truyền nhân của tán tiên – Dương Bách Xuyên.
Một gã quanh năm hút ma túy thì có thể đánh được ai? Dương Bách Xuyên có đứng yên để cho hắn ta đánh thì hắn ta cũng không thể làm bị thương Dương Bách Xuyên được.
Dương Bách Xuyên hừ lạnh một tiếng, đưa tay nắm lấy cố tay Vương Minh, dùng lực một chút.
“Rắc rắc”