Sư phụ tôi là thần tiên - Chương 36
“A~” Vương Minh kêu gào thảm thiết, sắc mặt tái mét,
toàn thân mềm nhũn xụi lơ ngồi trên mặt đất kêu rên.
Ngay khi đang nắm lấy cổ tay Vương Minh, Dương Bách Xuyên truyền một lượng chân khí vào cơ thể hắn ta, phong bế kinh mạch của hắn ta, Dương Bách Xuyên biết hậu quả của việc làm này, sau này Vương Minh sẽ chỉ bị bệnh, kinh mạch không thông, hắn ta chỉ có thể ở đó chờ chết.
Dùng chân khí giết người là cách giết người trong vô hình, sẽ không chết ngay lập tức, nhưng sẽ chết từ từ.
Tất nhiên, Dương Bách Xuyên chỉ phong ấn kinh mạch của Vương Minh, anh không giết hắn ta, nhưng có thể coi như là gián tiếp giết người.
Dương Bách Xuyên không hối hận vì đã cho Vương Minh một hình phạt khủng khiếp như vậy, trong lòng cũng không cảm thấy tội lỗi.
Thế giới này thiếu một Vương Minh có nghĩa là ít thiếu đi một tên gây tai họa, nhưng có thể cứu sống u Dương Ngọc Thanh và con của cô ấy, Dương Bách Xuyên nghĩ đó là một việc tốt.
Bất tri bất giác, Dương Bách Xuyên phát hiện ra rằng sau khi anh gặp được sư phụ, nhận được bình càn khôn và tu chân thì suy nghĩ của anh đã thay đổi rất nhiều.
Trước đây anh ít nói và rụt rè, nhưng bây giờ anh tự tin, rộng rãi và lãnh đạm với mọi thứ xung quanh.
Phong bế kinh mạch của Vương Minh là như thế nào, Dương Bách Xuyên rất rõ ràng, nó có nghĩa là gián tiếp giết chết hắn ta, nhưng trong lòng anh vẫn dửng dưng, đây là sự thay đối lớn nhất trong suy nghĩ của anh.
Vương Minh nằm trên mặt đất ôm cánh tay kêu gào thảm thiết, Dương Bách Xuyên không có thương hại chút nào, mặt không cảm xúc hỏi: “Con của cô u Dương ở đâu? Tôi chỉ hỏi anh một lần, tốt nhất là anh nên trả lời tôi.”
“Trả lời cái con mẹ cậu, có gan thì giết tôi đi.” Vương Minh vừa thở vừa chửi rủa.
“Rắc rắc
/V»
Dương Bách Xuyên giẫm vào chân Vương Minh, chân hắn ta bị đạp gãy xương.
“A~” Vương Minh hét lên như heo bị bị chọc tiết, liếc nhìn ánh mắt thờ ơ của Dương Bách Xuyên Vương Minh không khỏi rùng mình.
“Đừng tưởng rằng tôi không dám giết anh, có nói không? Nếu không, tôi sẽ bóp nát hai quả bóng của anh!” Dương Bách Xuyên gầm lên khiến Vương Minh run lẩy bẩy, hắn ta sợ~
Hắn ta chưa từng thấy một người nào ghê gớm như vậy, đặc biệt đây còn là một sinh viên đại học.
u Dương Ngọc Thanh hoàn toàn ngây người, hình như cô ấy đã bị bộ dạng tàn nhẫn của Dương Bách Xuyên hù dọa, trong lòng thầm nghĩ: “Đây có còn là học trò của mình không? Một Dương Bách Xuyên lầm lì và thu mình, ít khi tham gia hoạt động của lớp không?”
u Dương Ngọc Thanh sững sờ một lúc.
Sau khi phản ứng lại, cô ấy sợ Dương Bách Xuyên không nhịn được…
Không nhịn được sẽ giết Vương Minh liền muốn tiến lên ngăn cản. Cô ấy không muốn Dương Bách Xuyên cuộc sống của Dương Bách Xuyên bị hủy hoại vì mình. Cô ấy vừa cảm động vừa sợ hãi.
Ngay khi u Dương Ngọc Thanh định lên tiếng, Vương Minh đã hoàn toàn bị Dương Bách Xuyên làm cho choáng váng liền mở miệng cầu xin tha thứ: “Đừng… Tôi nói, Nhạc Nhạc ở nhà của dì tôi.”
Dương Bách Xuyên quay đầu lại đối mặt với u Dương Ngọc Thanh, anh ta nói: “Cô u Dương, Cô có biết dì của anh ta không? Gọi điện thoại hỏi xem sao.”
u Dương Ngọc Thanh định ngăn cản Dương Bách Xuyên thì nghe thấy tin tức của con gái, cô ấy vội vàng gật đầu: “Cô biết, cô sẽ gọi điện hỏi ngay bây giờ…”
Cô ấy cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Dương Bách Xuyên dừng tay lại, cô ấy lấy điện thoại di động ra và gọi.
Dương Bách Xuyên nghe thấy u Dương Ngọc Thanh đang nói chuyện với một người lớn tuổi, có vẻ như u Dương Ngọc Thanh và dì
Vương Minh có mối quan hệ tốt đẹp, cũng không bởi vì chuyện ly hôn mà trở nên xa lạ. Dì của Vương Minh trong điện thoại còn hỏi đã xảy ra tình chuyện gì, bà ấy còn nói cho u Dương Ngọc Thanh biết Nhạc Nhạc vẫn ổn, để cô ấy không phải lo lắng.