Sư phụ tôi là thần tiên - Chương 40
Một ngày ba tháng trước cô ấy đón con gái từ lớp mẫu giáo trở về, cô bé đột nhiên hỏi: “Mẹ ơi ba đâu? Tất cả những bạn khác đều có ba, nhưng Nhạc Nhạc không có, Nhạc Nhạc cũng muốn có ba!”
Một câu nói này khiến Âu Dương Ngọc Thanh đau lòng rất lâu.
Bây giờ thấy Dương Bách Xuyên chơi đùa với con gái mình như một bức tranh ba con ấm áp.
“Nếu cậu ta là ba của Nhạc Nhạc thì tốt biết bao?” Âu Dương Ngọc Thanh không kìm được mà nói ra những lời này, sau đó lắc đầu tự nguyền rủa bản thân với khuôn mặt đỏ bừng: “Âu Dương Ngọc Thanh, mày đang nghĩ gì vậy? Dương Bách Xuyên là học trò của mày, chỉ mới hai mốt tuổi, mày đã hai mươi tám tuổi rồi, thật quá nực cười.”
Rất khổ sở mới có thể loại bỏ suy nghĩ hoang đường trong đầu mình, Âu Dương Ngọc Thanh định đi vào phòng ngủ nhưng không ngờ rằng con gái cô đột nhiên nói với Dương Bách Xuyên: “Chú Xuyên, chú có thể làm ba của Nhạc Nhạc được không? Những bạn khác ở trường mẫu giáo đều có ba, Nhạc Nhạc không có ba, Nhạc Nhạc cũng muốn có ba.”
Âu Dương Ngọc Thanh đứng ở cửa cả người liền chấn động, cô ấy cảm thấy những lời của con gái mình quá ngây thơ, theo bản năng liền muốn đi vào dạy dỗ con một chút, nhưng cô ấy cũng muốn biết Dương Bách Xuyên sẽ nói gì, một loại ưu tư vô hình quấn quýt trong đầu Âu Dương Ngọc Thanh.
Lời nói của Nhạc Nhạc không chỉ khiến Âu Dương Ngọc Thanh cảm thấy ngớ ngấn và ngây thơ, mà chính Dương Bách Xuyên cũng sắp
nhảy dựng lên.
Nhưng trong một khoảnh khắc anh nhìn thấy sự khát vọng trong ánh mắt Nhạc Nhạc thì trong lòng anh liền hiểu, cho dù có phải nói một lời nói dối có thiện ý thì anh cũng không thể để cho cô bé thất vọng.
Vì vậy, Dương Bách Xuyên đã mỉm cười và nói, “Được rồi, sau này chú sẽ là ba của Nhạc Nhạc.”
“ồ, thật tuyệt, Nhạc Nhạc có ba rồi~ Quá tốt quá tốt rồi~
Nhạc Nhạc vui vẻ đứng dậy khỏi vòng tay của Dương Bách Xuyên, nhảy lên giường, chớp mắt liền thấy mẹ đang đứng ở ngoài cửa, hưng phấn nói: “Mẹ, mẹ, Nhạc Nhạc có ba rồi
Một đứa trẻ ngây thơ không biết tiếng “Ba” này có ý nghĩa như thế nào, chỉ biết có ba sẽ rất vui vẻ.
Khi Dương Bách Xuyên nghe thấy tiếng Nhạc Nhạc gọi mẹ, mặt anh đột nhiên nóng bừng, quay đầu lại thì thấy Âu Dương Ngọc Thanh đang đi vào, anh xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ đế chui vào.
Không cần nghĩ cũng biết Âu Dương Ngọc Thanh đã nghe thấy hết những lời mình vừa nói.
Mà Âu Dương Ngọc Thanh nghe thấy Dương Bách Xuyên trả lời câu hỏi của con gái mình thì đột nhiên vui vẻ. Cô ấy bước vào phòng đối mặt với Dương Bách Xuyên, mặt cô ấy cũng đỏ ửng.
“Cô Âu Dương, em xin lỗi, em… Em vừa nãy là vì…” Dương Bách Xuyên muốn giải thích một chút.
Vốn cho là Âu Dương Ngọc Thanh sẽ trách anh, nhưng không ngờ Âu Dương Ngọc Thanh lại mở miệng nói: “Cô biết, cô cảm ơn em!”
Một câu nói này khiến Dương Bách Xuyên yên tâm.
Sau đó, Dương Bách Xuyên thay quần áo muốn rời đi nhưng Nhạc Nhạc gào khóc không để cho anh đi.
Trong miệng còn nói:
“Con muốn ba mẹ ngủ cùng con~”
Trong lòng Dương Bách Xuyên mồ hôi chảy đầm đìa, thầm nghĩ: Con nít cái gì cũng dám nói nhỉ!
Ba mẹ phải ngủ cùng cô bé?
Người ba này chính là anh.
Đây là… Để cho mình và mẹ cô bé ngủ cùng một giường sao?
Điều này là hoàn toàn không thế, ngay cả khi anh ấy muốn, Âu Dương Ngọc Thanh cũng sẽ không đồng ý.
Dương Bách Xuyên đã suy nghĩ rất nhiều trong lòng.
Nhưng sau đó anh cảm thấy đầu óc mình không thể tiêu hóa được những lời nói từ miệng của Âu Dương Ngọc Thanh phát ra.
Chỉ thấy Âu Dương Ngọc Thanh đỏ mặt nói: “Em… Tối nay em đừng đi có được không? Dù sao mưa cũng không thế tạnh ngay được, giúp cô chuyện này được không, cô không muốn làm con bé thất vọng.”
Nhưng những lời kê’tiếp thốt ra từ trong miệng u Dương Ngọc Thanh khiến Dương Bách Xuyên có chút không hiểu được.