Sư phụ tôi là thần tiên - Chương 49
Cho nên Dương Bách Xuyên chắc chắn một trăm phần trăm bọn họ là kẻ lừa đảo không sai.
Híp mắt chắn trước mặt hai người, ánh mắt của tên cậu Tống kia lộ ra vẻ xấu xa, một tay vươn tới bên hông và lấy một con dao găm ra.
Dương Bách Xuyên nở nụ cười, đây là biểu hiện chó cùng rứt giậu sao ~ anh không hề sợ chút nào đâu.
Trái lại, Lưu Tích Kỳ và Tưởng Chấn kinh hãi: “Cẩn thận ~ Cẩn thận
Lưu Tích Kỳ bước nhanh về phía trước, trở tay đoạt lấy con dao găm trong tay cậu Tống, đột nhiên dùng sức “rắc rắc”, cổ tay của cậu Tống trực tiếp bị Lưu Tích Kỳ bẻ gãy.
Tiếng kêu thảm thiết như lợn bị giết từ trong miệng cậu Tống phát ra, nhưng ngay sau đó anh ta lại bị Lưu Tích Kỳ dùng một cú đạp ngã xuống đất.
Lúc cậu Tống bị kéo cánh tay ra, Tổng giám đốc Trương mập mạp hói đầu thấy tình hình không ổn nên đã giậm chân bỏ chạy, lại bị Tưởng Chấn làm vấp ngã xuống đất, mũi bị dập trầy trụa, máu mũi chảy ròng ròng trên mặt đất, kêu la thảm thiết.
Bây giờ tất cả mọi người chắc chắn hai người đàn ông này là kẻ lừa đảo không sai.
“Này, tôi nói nha Thiết Đản, cậu không thể để cho tôi chơi đùa chút sao? Bây giờ tài nghệ của ông đây có thể mạnh hơn cậu đấy.” Dương Bách Xuyên nhìn Lưu Tích Kỳ cười nói, anh vừa mới chuẩn bị ra tay cho cậu Tống này một đấm tàn nhẫn, không ngờ lại bị Lưu Tích Kỳ giành trước.
Đương nhiên, giờ phút này, trong lòng Dương Bách Xuyên vô cùng vui vẻ, bởi vì anh vừa mới thấy Lưu Tích Kỳ ra tay, tên này thật sự rất có tài. Hơn nữa vừa rồi lúc cậu Tống lấy dao găm ra, anh ta đã không chút do dự chắn trước người mình giống như sợ mình bị thương vậy, vẫn như trước kia.
Từ nhỏ, thể chất của Dương Bách Xuyên đã yếu hơn người khác, cơ thể của Lưu Tích Kỳ lại khỏe mạnh. Lúc còn bé đi đánh nhau, đều do Dương Bách Xuyên hiến kế, còn Lưu Tích Kỳ ra tay, hai người chính là tổ hợp tốt nhất từ tiếu học đánh nhau đến trung học.
“Cậu thì bỏ đi, tôi nói cậu đúng là ngốc mà, người ta lấy dao găm ra cậu còn không biết chạy, sợ đến choáng váng à? Hay là đầu óc bị úng nước?” Lưu Tích Kỳ nghe được lời của Dương Bách Xuyên nói, anh ta không hề khách sáo mắng chửi, vừa rồi trong lòng anh ta thật sự bị bóp đến nỗi đổ mồ hôi lạnh, sợ Dương Bách Xuyên sẽ bị thương.
“Ha ha, đã nói bây giờ thân thủ của người anh em này còn tốt hơn cậu đấy, sao cậu vẫn không tin chứ?” Dương Bách Xuyên cười ha ha nói, anh biết ở trong mắt Lưu Tích Kỳ anh chỉ là một tên thư sinh yếu đuối.
“Cút đi ~ lần sau đánh nhau đừng làm chuyện ngu ngốc nữa, người ta lấy dao găm ra mà cậu cũng không sợ, việc đi học vẫn thích hợp với cậu hơn.” Vừa rồi, Lưu Tích Kỳ bị dọa sợ không nhẹ nên không có tâm trạng vui vẻ nói chuyện với Dương Bách Xuyên.
“Được rồi, người anh em này sai rồi, tôi nói sự thật cậu cũng không tin.” Dương Bách Xuyên cười khổ, có điều, anh sẽ không nói ra chuyện mình có bình Càn Khôn và sư phụ Vân Thiên Tà.
Cũng không thế nói với bất kỳ người nào, bí mật này chỉ có thể một mình một người trên thế giới biết, không thể có người thứ hai.
Chuyện bận này quá sốc và hoang đường, nói ra chính là họa lớn, không hề tốt cho bất luận kẻ nào.
“Được rồi, chuyện cũng đã rõ ràng rồi, báo cảnh sát đi, để cảnh sát xử lý, sau khi xong chuyện ông đây mời cậu uống rượu, khó lắm tôi mới tới được đây.” Dương Bách Xuyên vỗ vai Lưu Tích Kỳ nói.
Lập tức báo cảnh sát, sau đó người gọi là Tổng giám đốc Trương và cậu Tống bị cảnh sát bắt đi.
Hai người quả nhiên là kẻ lừa đảo, hơn nữa còn là tội phạm.
Trong quá trình cảnh sát tra khảo, hai người này là chú cháu, cậu Tống là một sinh viên đại học, Tổng giám đốc Trương là một lão già lăn lộn trong giang hồ, cùng nhau bày mưu ở các khu đặc biệt để lừa gạt, đối tượng lừa gạt chính là những người sống ở tầng dưới cùng của xã hội, bởi vì họ dễ lừa gạt.
Hai kẻ lừa đảo này cũng rất chịu bỏ tiền vốn, trang phục và đạo cụ trên người thật sự là hàng thật giá thật, chỉ muốn lừa gạt người ta rằng ông đây là tổng giám đốc.
Họ đã gây ra mấy chục vụ án, lừa đảo ở hơn mười thành phố, hôm nay xem như xui xẻo mới rơi vào tay Dương Bách Xuyên.
Phối hợp với cảnh sát làm xong biên bản, Tưởng Chấn cho Lưu Tích Kỳ nghỉ.
Hai anh em ra ngoài ăn cơm.
Trên bàn cơm, Lưu Tích Kỳ nâng ly rượu lên, vẻ mặt chân thành nói: “Nhóc Xuyên, cảm ơn cậu.”
“Thôi bỏ đi, uống rượu đi, dô Dương Bách Xuyên liếc mắt nói.