Sư phụ tôi là thần tiên - Chương 54
Trong lòng Dương Bách Xuyên ghét các loại rắn rết, hơn nữa anh cũng có cảm tình với con chồn lông vàng óng kia nên anh quyết định ra tay cứu con chồn một mạng.
Dưới chân có một hòn đá bằng nắm tay, anh dùng sức đá hòn đá về phía mãng xà.
“Bụp Mãng xà bị hòn đá đập vào đầu khiến đầu nó cũng bị vỡ, ‘âm một tiếng ngã trên mặt đất, không ngừng lăn lộn tại chỗ.
Sức lực của một cú đá này có thể giết chết con mãng xà.
Ngay sau đó Dương Bách Xuyên đi tới bên cạnh con chồn. Lúc này, con chồn bị dính độc của mãng xà đang nằm trên đất, mặc dù chưa chết nhưng tính mạng cũng nguy kịch.
Cũng không thể coi thường độc của mãng xà được.
Ai bảo mày có bộ dạng ngốc nghếch đâu, gặp được tao coi như mày may mắn.” Dương Bách Xuyên ngồi xổm xuống ôm con chồn lên, trong lòng động một cái, một ít chân khí tiến vào cơ thể của con chồn, chân khí của anh là tinh hoa của đất trời, có thể dư sức cứu được một con chồn.
Thu tay về, anh đặt con chồn lên trên mặt đất.
Chưa đầy một phút sau con chồn đã từ từ bò dậy,
hoàn toàn phục hồi.
Thấy cảnh này Dương Bách Xuyên cũng cảm thấy chân khí của mình thật thần kỳ, anh thầm thì: “Tu chân quả nhiên là một phương pháp thần tiên, chỉ cần truyền chân khí trong cơ thể vào thân thể con chồn là có thể cứu nó, nếu như sau này có tu vi cao hơn nói không chừng còn có thể thi triển được phép thuật!”
“Chít, chít”
Lúc này, con chồn bò dậy và phát ra tiếng kêu to, sau đó nó đi tới bên cạnh con mãng xà, dùng móng vuốt của mình rạch bụng mãng xà.
Sau khi nó quay đầu lại thì trong miệng đã ngậm một khối thịt đỏ thẫm.
Đi tới bên cạnh Dương Bách Xuyên trong sự kinh ngạc của anh, nó chít chít kêu to.
Dương Bách Xuyên khôi phục lại tinh thần, phát hiện đồ trong miệng con chồn là mật mãng xà, đây chính là đồ tốt, có thế bồi bổ nguyên khí, có tác dụng tốt đối với người tu luyện như anh.
Khi con chồn sắp đưa mật mãng xà cho anh thì anh liền hỏi: “Cho tao sao?”
“Chít chít” Con chồn dường như hiếu được tiếng người liền gật đầu một cái, đặt mật mãng xà dưới chân anh.
Dương Bách Xuyên kinh ngạc nhưng không cảm thấy kỳ quái khi gặp một con chồn có thể hiểu tiếng người.
Trong thế giới động vật có rất nhiều động vật có linh tính, trong thực tế thì chó mèo cũng vậy.
Trong kiến thức tu chân mà sư phụ truyền dạy còn có yêu tu, yêu tu chính là động vật được mở ra linh trí sau đó đi theo con đường tu luyện, thậm chí có thể biến thành hình người.
Trên lý thuyết thì vạn vật sinh linh đều có thể tu chân.
Cho nên Dương Bách Xuyên cũng không cảm thấy kỳ quái khi con chồn có thể hiểu được tiếng người.
Đối với điều này, Dương Bách Xuyên cho rằng công lao là do sự tu luyện của bản thân, bởi vì chân khí trong cơ thể anh chính là tinh hoa của linh khí của trời đất, là món quà của thiên nhiên ban tặng cho nên con chồn không sợ anh. Cũng có thể là do trên người anh tản mát ra chân khí thu hút con chồn đó.
“Chít chít” Lúc này con chồn phát ra một tiếng kêu to sau đó nhanh chóng biến mất sau bụi cây.
Dương Bách Xuyên cũng không đế ý, mặc dù nhìn con chồn ngốc nghếch đáng yêu nhưng anh cũng không có ý định bắt nó làm sủng vật.
Lắc đầu một cái, Dương Bách Xuyên tiếp tục tìm thảo dược, trời không còn sớm nữa rồi.
Vừa quay đầu lại thì Dương Bách Xuyên vui vẻ nhận ra con chồn đã quay đã trở lại.
Nó đi tới bên cạnh Dương Bách Xuyên, mới đâu Dương Bách Xuyên không hiểu nó định làm gì nhưng nó đi tới và kéo ống quần anh thì anh liền biết con chồn muốn dẫn đường cho anh.
“Mày muốn tao đi theo mày hả?” Dương Bách Xuyên hỏi.
“Chít Chít” Con chồn gật đầu.
Dương Bách Xuyên đi theo sau lưng con chồn, xuyên qua một bụi cây, lại đi qua một hang đá, sau đó đi đến chân núi. Móng vuốt của con chồn chỉ về một hướng, sau đó nó chạy đi.