Sư phụ tôi là thần tiên - Chương 60
Anh có thể cảm nhận được một năng lượng hình thành giữa không gian trong bình Càn Khôn và cây ăn quả rừng.
“Vù~”
Ngay sau đó cây ăn quả rừng đã biến mất tại chỗ.
Mà trong cảm ứng Dương Bách Xuyên phát hiện không gian trong bình Càn Khôn xuất hiện một gốc cây ăn quả.
Lúc này trong lòng anh mừng rỡ, thành công rồi.
Sau khi di chuyển cây ăn quả rừng vào không gian trong bình Càn Khôn, trong nháy mắt đã cắm rễ ở trong bùn đất, nhìn qua giống như vốn nó ứng với bùn đất ở không gian trong bình Càn Khôn vậy, không xuất hiện chút dấu vết di chuyển nào.
Dương Bách Xuyên đã từng nghe sư phụ nói, bình Càn Khôn chính là báu vật trời đất, những bí mật bên trong ngay cả sư phụ cũng không thăm dò được bao nhiêu.
Di chuyển cây ăn quả rừng trồng vào đó, lập tức rất tự nhiên cắm rễ ở trong bùn đất, điều này nói rõ bình Càn Khôn không tầm thường.
Dương Bách Xuyên cũng rất coi trọng bình Càn Khôn, nhưng hiện giờ tu vi của anh quá thấp, căn bản không có cách nào đi nghiên cứu kỹ càng, chỉ có thể đợi sau này lại nghiên cứu kỹ.
Chuyến đi này có thể nói là thu hoạch rất lớn, làm cho Dương Bách Xuyên vui vẻ nhất vẫn là nhận được tác dụng của việc sử dụng không gian trong bình Càn Khôn, có không gian nghịch thiên này tồn tại, sau này anh làm việc cũng thuận tiện đến nỗi không thể tưởng tượng được.
Hơn nữa từ việc di chuyển cây ăn quả rừng mà xem, không gian trong bình Càn Khôn còn có thể trồng cây cối, điểm này trợ giúp rất nhiều cho việc tu luyện sau này của anh.
Trước khi đi, Dương Bách Xuyên đã dời một số dược liệu từ xe vào không gian trong bình Càn Khôn, để đề phòng bất cứ tình huống nào.
Lúc xuống núi, ban đầu anh còn lo lắng con chồn sẽ làm ầm ĩ nên đã chuẩn bị sẵn mọi thứ để cưỡng chế bắt cóc con linh thú này, thế nhưng mãi cho đến khi xuống núi con chồn này cũng không náo loạn gì, chỉ ngoan ngoãn ngồi xổm trên vai Dương Bách Xuyên, điều này khiến trong lòng Dương Bách Xuyên rất vui mừng.
Có điều, anh phát hiện ra một vấn đề, con chồn này vô cùng tham ăn, mức độ yêu thích kẹo còn hơn cả thèm trái cây rừng.
Dọc đường đi xuống núi, anh không chỉ có vài viên kẹo đều bị con chồn này ăn hết, trong miệng còn kêu chi chi muốn ăn, anh đành phải an ủi con chồn. Sau khi đến thôn Dược Vương, Dương Bách Xuyên trực tiếp mua cho con chồn một đống kẹo, con vật nhỏ vui mừng kêu chi chi.
Vì tiện cho việc mang theo sau khi xuống núi, Dương Bách Xuyên bỏ con chồn vào trong ba lô, anh cũng không muốn chuốc phiền phức bị người ta tố cáo bắt động vật hoang dã.
… …
Sau khi ngồi xe buýt hơn một giờ, cuối cùng cũng trở lại phòng trọ, Dương Bách Xuyên thả con chồn ra, vật nhỏ kia tò mò quan sát phòng của Dương Bách Xuyên, nhảy lên nhảy xuống, Dương Bách Xuyên mặc kệ nó nhảy nhót, anh thì bắt đầu nghiên cứu chế tạo “Hữu Thuật Trú Nhan”.
Trên thực tế, “Hữu Thuật Trú Nhan” là một quyển điển tịch bao hàm chín phương thuốc làm đẹp chính, bên trong có chín loại đan để luyện phương thuốc, Dương Bách Xuyên chỉ nghiên cứu một loại trong số đó, là một phương phương dễ dàng nhất gọi là “Trú Nhan nhất giai đan”, anh gọi tắt là Đan Trú Nhan.
“Đan Trú Nhan” xem như trước mắt Dương Bách Xuyên có thể tìm đủ dược liệu và chắc chắn nghiên cứu chế tạo ra đan dược làm đẹp, dù cần nhiều dược liệu hơn nữa cũng không thành vấn đề nhưng lại đòi hỏi tu vi rất cao, Dương Bách Xuyên không có cách nào để nghiên cứu chế tạo.
Đây xem như là luyện đan thật sự.
Nhưng tu vi của Dương Bách Xuyên có hạn, cũng không có lò luyện đan thích hợp, chỉ có thể đơn giản hóa việc luyện chế.
Điều quan trọng của việc luyện chế đan dược là chắt lấy tinh hoa của dược liệu, sau đó hòa lại với nhau rồi ngưng tụ thành đan.
Dương Bách Xuyên định dùng bếp từ để nấu lấy tinh hoa của dược liệu, cuối cùng hòa lại.
Đương nhiên quan trọng nhất là cuối cùng luyện ra được tinh hoa của hai mươi sáu loại dược liệu rồi dùng chân khí ngưng tụ chúng lại, mặc dù là bước cuối cùng nhưng cũng là bước quan trọng nhất, bước này mà thiếu chân khí thì coi như vô ích.
Đặt nồi sắt lên bếp từ rồi bật lên, Dương Bách Xuyên bắt đầu luyện dược liệu, thỉnh thoảng lại thêm nước vào đề phòng bị khét.
Ngay từ đầu, do không khống chế tốt lực lửa lớn nhỏ cùng với lượng nước thêm vào, Dương Bách Xuyên liên tục làm hỏng năm phần dược liệu, tổng cộng mười phần dược liệu đã lãng phí hơn phân nửa rồi.
Có điều, anh cũng không quá nóng vội, anh biết mọi việc đều cần cả một quá trình, làm thí nghiệm cũng không phải một lần là có thể thành công, thất bại vài lần mới rút ra bài học, nắm chắc kinh nghiệm sẽ nhanh chóng tiến tới thành công.
Dương Bách Xuyên kiên trì không từ bỏ cuối cùng cũng được đền đáp, lúc luyện phần thứ sáu, anh đã khống chế được lực lửa lớn nhỏ và lượng nước thêm vào nên đã luyện chế thành công.
Nhìn nước thuốc đậm đặc ngưng tụ trong nồi, Dương Bách Xuyên rốt cuộc cũng nở nụ cười.
Bây giờ chỉ cần chờ nước thuộc nguội bớt rồi dùng chân khí ngưng kết là thành công.
Tắt bếp từ đi, Dương Bách Xuyên nhẹ nhàng thở ra.
Lúc này anh mới phát hiện khắp phòng đều là mùi thuốc Đông y nồng nặc nên vội vàng đi qua mở cửa sổ cho thoáng gió, nửa tiếng sau mùi hôi mới tản đi.
Nước thuốc trong nồi cũng gần như nguội hẳn, anh đi qua ngửi thử rồi đậy nắp nồi lại, lập tức cầm lấy nồi sắt đặt trong lòng bàn tay, khởi động chân khí trong cơ thể, chân khí đột nhiên toát ra cuồn cuộn không ngừng bắt đầu quanh quẩn quanh nồi sắt.